Cám Ơn Người Lính Mỹ

Cám Ơn Người Lính Mỹ                                       
Thơ: Nguyễn Thị Thanh Dương                           
Nhạc: Vĩnh Điện                                                     
Dịch: Trịnh Bình An                                               

Thank you, the American Soldiers
Poem: Thanh-Duong Nguyen
Music: Vinh Dien
Translation: Binh-An Trịnh

 

Bao nhiêu mùa Lễ Tạ Ơn cho vừa
Để tạ ơn người lính Mỹ năm xưa.
Hình ảnh của anh bồng bế những trẻ thơ,
Trong lúc giao tranh trong cơn hoạn nạn
Thắm thiết tình người dù điều đơn giản.
Giữa đạn bom sống chết thật mong manh.
Người dân Việt Nam, người Mỹ các anh
Đã có lúc khổ đau, cùng nhau chia sẻ.

How many Thanksgiving seasons would be enough for us
To thank the American soldiers from those old days?
Pictures of you carrying our children
On the battlefields, in perilous moments,
Were simple things that best defined humanity
When human lives were dangling in the line of fire.
We the Vietnamese people and you the American people
Have once shared the sufferings with one another.

Anh ôm đồm hai tay hai đứa,
Súng kẹp trong tay, chân bước vội vàng.
Cha mẹ chúng chết hay đã bị thương?
Đứa trẻ khóc giữa mịt mờ khói súng.

Under your arms you carried two kids
While holding your gun in fast-paced motion.
Who knew if their parents were killed or injured?
Only their cries were heard amidst gun smoke.

Anh bế nó chạy trên con đường làng vắng.
Quấn cho nó tấm chăn mỏng che thân.
Lội dưới ruộng đồng nước ngập ngang lưng.
Đứa trẻ ấm trên vai người lính Mỹ.

You picked up a child along a deserted country road.
You wrapped his tiny body in a thin blanket.
And while you waded through muddy rice fields
He was kept warm on your shoulders.

Anh bế nó trong căn nhà đổ nát.
Bước qua tan hoang, qua cảnh đau lòng.
Đến một nơi nào tạm trú yên lành.
Giữa lúc hiểm nguy bên ta bên địch.

You picked up a child from a collapsed house
You carried him through the ruins of war
And brought him to a safe refuge
While dangers were all around you.

Anh vác nó đường hành quân vai nặng.
Đi giữa rừng để tới trạm cứu thương.
Đứa bé trúng đạn anh gặp trên đường.
Máu nó thấm trên áo người lính Mỹ.

You carried a child along the battlefield
Into the forest towards a medics unit.
For you found that child with a bullet wound.
And his blood was dripping on your jacket.

Anh đã ngồi với một đàn trẻ nhỏ.
Tay súng chở che trong một chiến hào.
Chúng nằm im nghe súng nổ qua đầu.
Ánh mắt tin cậy nhìn người lính Mỹ

You were in a trench with a bunch of kids.
Your gun being held tight to safeguard them.
They listened to bullets ripping over their heads.
And looked up to the American soldier with trust.

Anh đã cõng những người già người trẻ.
Băng bó vết thương máu chảy thịt rơi.
Họ lạc người thân mỗi người một nơi.
Được anh giúp người lính Mỹ xa lạ.

You carried the old people, the young people.
You affectionately tended to their wounds.
They lost their loved ones in the war.
But got this strange American soldier to turn to.

Có thể hôm nay anh không còn nữa,
Có thể hôm nay anh lẩm cẩm già nua.
Anh không nhớ nữa cuộc chiến tranh qua,
Không nhớ những đứa trẻ trên tay anh thuở nọ.
Nhưng chúng tôi người Việt Nam vẫn nhớ
Khi nhìn những hình ảnh cảm động này.
Thêm mùa Tạ Ơn để nói thêm lời cảm ơn
Người lính Mỹ
Trên quê hương tôi
Lửa khói.

Today you might have passed away,
Today you might have grown too old
To remember the war of those days
And the children you once carried in your arms.
But we the Vietnamese people – we remember you,
Whenever we look at these touching images.
One more Thanksgiving for us to say thankyou
The American soldiers
Who once went to our country
At a time of fire and smoke.

Chiến Thắng Vũng Rô

Trần Quốc Bảo

Viết cho Ngày Quân Lực VNCH 19/6

Xin nhắc lại những dòng Quân Sử

Thật lẫy lừng “Chiến Thắng Vũng-Rô

Để Người Lính trên bước đường viễn xứ

Vẫn tự hào “Chiến sĩ dìệt Cộng nô”!

-o-

Nếu bạn đi trên Quốc lộ Số Một

Qua Khánh-Hoà, đến dãy Trường-Sơn

Gặp đèo cao nhất Nước, là Đèo-Cả

Hùng vĩ quanh năm, gió hú mây vờn

Nhìn xuống chân Đèo … Tu-Bông, Vạn-Giả

Xa xa Đại-Lãnh, xóm lá dân nghèo

Đến một vùng, vách đá cheo leo

Eo biển “Vũng-Rô” hoang vu  nằm giữa (hình: A )

Thấp thoáng sườn non, vài tiều phu chặt nứa

Dăm ba dân chài, ngoài bãi biển giăng câu

Ai ngờ … nơi đây là bí mật “bến tầu”

Cộng sản Bắc Việt chuyên chở vũ khí

Tiếp tế ngầm, cho bọn Cộng phỉ miền Nam

 

Ngày 16 tháng 2 năm 1965

Trung úy Bowers lái trực thăng dọc bờ duyên hải (1)

Thấy một tầu khả nghi tại bãi Vũng-Rô

Liền báo  Cố vấn trưởng MACV, Thiếu tá Rodgers (2)

Cùng Hải Quân Thiếu tá Hồ-Văn-Kỳ-Thoại (3)

Tư lệnh Vùng 2 Duyên hải, tại Nha-Trang

Lập tức, phi cơ thám thính phái tới hiện trường

Quan sát thấy, sườn núi nhiều địch quân ẩn nấp

Cuộc Hành quân quy mô liền được triệu tập

Phối hợp đủ thành phần: Hải Lục Không quân

 

Khu trục AD-1 Skyraider cấp tốc thực hiện phi tuần

Oanh kích phủ đầu, nhận chìm tầu biển địch

Thiếu tá Thoại chỉ huy cuộc Hành quân xung kích (hình: B )

Quân số tham chiến rất hạn chế trong tay

Chiến trường nơi đây, sườn núi, rừng cây

Địch chiếm cao điểm,  nhiều hang  sâu ẩn trốn

Lực lượng cơ hữu của ta, có Duyên đoàn 24

Và Liên đoàn Nguời Nhái, quen hoạt động biển hồ

Được Hộ tống Hạm Tụy-Động (HQ-04) chở tới Vũng-Rô

Gặp chiến địa núi rừng, vẫn xông pha dũng  cảm

Đơn vị tiền kích, làm Cộng quân khiếp đảm

Là Lực lượng Đặc Biệt, do Trung úy Từ-Vấn chỉ huy (4)

Được trực thăng vận bốc đến Đại-Lãnh cấp kỳ

Lên Hải Vận hạm Tiền-Giang HQ.405 vào trận

 

Cuộc chiến diễn ra đã vô cùng gay cấn

Trung đoàn Cộng trên cao, xạ kích điên cuồng

Đợt xung phong đầu, hai chiến sĩ ta tử thương

Hạm đội : HQ-405, HQ-04 và Chi-Lăng II.HQ-8

Nã đại bác, liên hồi vào khu rừng rậm rạp

Khoá miệng sơn pháo ,  hỏi tội quân thù

Thung lũng hoang vu, khói lửa mịt mù

Thêm hỏa lực không quân, dội long trời lở đất

Lực lượng Đặc biệt nương theo địa hình địa vật

Bung vào trận địa, cận chiến với Cộng nô

Tình báo cho hay:  bọn địch ở Vũng-Rô

1 Trung đoàn, thuộc Quân đoàn 5 Công sản

Nhiệm vụ  tử thủ nơi đây giữ kho súng đạn

Từ Bắc chở vào cất dấu trong hang.

 

Những Chiến sĩ can trường “Lực Lượng Đặc Biệt”

Suốt 3 ngày quần thảo với lũ sài lang

Đến chiều 19 tháng 2 (1965), quân ta toàn thắng

Chiến lợi phẩm:  Gồm 1 kho vũ khí hạng nặng

Đại bác 57 ly, 2 Đại liên, 1000 trung liên,

1 hang chứa vũ khí cá nhân còn mới nguyên

Gồm 2000 Mauser, 150 Tiểu liên Trung cộng,

300  Carbin và Tiểu liên Tiệp Khắc

Trên 1 triệu đạn súng cá nhân cùng đại bác

1 kho mìn cùng chất nổ hiệu Nga sô (hình: C )

Ta đã xóa sổ gọn một Trung đoàn Cộng nô

Thắng lợi hành quân, được ghi nhận quá ư to tát

Đại Tướng Nguyễn-Khánh đã đến tận nơi thị sát.(hình: D )

Tổng Tư Lệnh khen thưởng xứng đáng tất cả chiến binh (hình E & G)

Chiến thắng này, lột trần mặt nạ Hồ-Chí-Minh

Phản bội Hiệp định Genève, chủ trương xâm lăng binh biến

Ngày hôm sau, Uỷ hội Quốc-tế Kiểm-soát Đình-chiến

Đến chiến trường, xác nhận: CSBV xâm nhập Miền Nam

-o-

“Đại thắng Vũng-Rô”, Một chiến tích vẻ vang

Chói lọi muôn đời những trang Quân Sử Việt

–  Bằng chứng hiển nhiên cho ngàn sau rõ biết

Lũ Bắc Cộng  đội lốt Giải phóng miền Nam

Gây nên cuộc chiến tranh Nam Bắc tương tàn

Đưa trọn Việt Nam vào ao tù Cộng Sản

– Người Lính VNCH, dù trên đường di tản

Vẫn luôn tự hào với  “Đại Thắng Vũng-Rô”!

Thực xứng danh:  “Chiến-Sĩ diệt Cộng nô”

 Trần Quốc Bảo

Richmond,Virginia

Ghi chú:

(x) Bài Thơ “Chiến Thắng Vũng Rô” này, là một tài liệu Quân-Sử, tác giả đã tham khảo tư liệu và được sự hiệu đính trực tiếp, của Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại (Houston,TX) và Đại Tá Từ Vấn (Sacramento,CA)

.(1) Trong một phi vụ tản thương, Trung Úy J.S.Bowers lái trực thăng UH.1B   đã bay qua vùng Vũng Rô,cách Nha Trang khoảng 50 dặm.

.(2) Thiếu tá H.P.Rodgers, Cố vấn trưởng, Bộ Tư Lệnh Vùng 2 Duyên hải tại Nha-trang

.(3) Sau này ông Hồ-Văn-Kỳ-Thoại là Phó Đề Đốc Hải quân/QLVNCH

.(4) Ngay sau Trận Vũng Rô, Trung uý Từ Vấn được gắn lon Đại Úy (thăng cấp tại Mặt Trận) – Sau này ông Từ-Vấn là Đại Tá/Tham Mưu Trưởng Sư Đoàn 5.BB /QLVNCH  (Tư Lệnh SĐ 5 là Thiếu Tướng Lê Nguyên Vỹ – đã tuẫn tiết 30/4/75)

 

Hình ảnh đính kèm: (6 hình ảnh tư liệu do PĐĐ.Hồ Văn Kỳ Thoại và ĐTá Từ Vấn  cung cấp)

.(A) Bản đồ vùng Vũng-Rô

.(B) Thiếu Tá Hồ-Văn-Kỳ-Thoại (người thứ 1, trái) sau chiến thắng Vũng-Rô, được ân thưởng Bảo-Quốc Huân-Chương Bội Tinh kèm Anh-Dũng Bội-Tinh với nhành dương liễu, hình chụp chung cùng các Hạm trưởng Hải Quân (1965)

.(C) Vũ khí, đạn dược, mìn chất nổ … tịch thu của VC sau trận Vũng-Rô

.(D) Thiếu Tá Hồ-Văn-Kỳ-Thoại (quân phục mầu xanh,người thứ 2 từ trái) Chỉ huy cuộc Hành quân Vũng-Rô; và – Đại Tướng Nguyễn-Khánh (tay cầm thuốc lá,ngườì thứ 2 từ phải) đến thị sát Chiến trường Vũng-Rô, đang xem chiến lợi phẩm.

.(E) Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu gắn Đệ  Ngũ Dẳng Bảo Quốc Huân Chương với ngành Dương Liễu cho Trung Úy Từ Vấn

(G) Trung ÚY Từ Vấn (thứ 2 từ trái) và các Chiến Hữu, Trận Vũng Rô đứng trước chiến lợi phẩm

 

Thơ Father’s Day

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

 

MOST OF ALL

I love you, Dad, for all the things you do.
You make laugh when I am feeling blue.
You can untie the hardest knot of all,
Although I've tugged the lace until it's small.

You know the reason for 'most everything,
Like why it rains and why bees sometime sting,
Like why the sun comes up and flowers bloom,
And why a jet creates a sonic boom.

You are the closest friend I've ever had.
You share with me the times both good and bad.
You play those games I know you hate to play.
And plan a trip for me each holiday.

I love you, Dad, for all the things you do,
But most of all I love you, Dad, for you.

Anonymous

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

WHAT IS A DAD?

A Dad is a person
who is loving and kind,
And often he knows
what you have on your mind.
He's someone who listens,
suggests, and defends.
A dad can be one
of your very best friends!
He's proud of your triumphs,
but when things go wrong,
A dad can be patient
and helpful and strong
In all that you do,
a dad's love plays a part.
There's always a place for him
deep in your heart.
And each year that passes,
you're even more glad,
More grateful and proud
just to call him your dad!

Thank you, Dad...
for listening and caring,
for giving and sharing,
but, especially, for just being you!

Anonymous

ĐIỀU TRÊN HẾT

Con yêu Cha rất nồng nàn
Yêu vì những thứ Cha làm con vui.
Khi con cảm thấy buồn đời
Cha làm con nở nụ cười được ngay.
Khi con làm kẹt nút dây
Cha luôn gỡ nút, khéo tay vô cùng.

Cha còn biết rất tinh thông
Hầu như mọi chuyện lạ lùng khắp nơi.
Như sao mưa rớt ngoài trời
Sao ong đôi lúc đốt người thật đau,
Mặt trời sao mọc lên mau
Và hoa sao nở đua nhau vườn này,
Phi cơ phản lực khi bay
Sao gây tiếng nổ vang ngay trên đầu.

Cha là người bạn từ lâu
Bạn thân thiết nhất ai đâu sánh cùng.
Cha thường chia xẻ hết lòng
Bao thời tốt xấu của con trong đời.
Cùng con tham dự trò chơi
Mà con biết chắc Cha thời ưa chi.
Mỗi ngày lễ tới hạn kỳ
Vì con Cha sắp chuyến đi chu toàn.

Con yêu Cha! Yêu vô vàn!
Yêu vì những thứ Cha làm trên kia,
Nhưng điều quan trọng cần ghi
Con yêu Cha chính là vì Cha thôi.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(chuyển ngữ)

 

 

BỐ LÀM GÌ NHỈ?

Bố luôn luôn là một người
Dễ thương, tử tế đồng thời giỏi thay
Bố thường đoán biết ra ngay
Trong đầu ta nghĩ loay hoay những gì.
Bố là người biết lắng nghe
Đôi khi góp ý rất chi tận tình
Và luôn bảo vệ cho mình.
Bố là người bạn chân thành nhất thôi.
Khi ta thắng lợi trong đời
Bố thường kiêu hãnh thốt lời ngợi ca
Khi ta thất bại xót xa
Bố thường kiên nhẫn giúp ta tới cùng
Không hề có lúc nản lòng.
Những điều ta thực hiện trong đời này

Thời tình của Bố đẹp thay
Luôn luôn đóng góp tiếp tay dự phần.
Bố luôn ngự trị sáng ngần
Ta luôn tôn kính trong tâm khảm mình.
Mỗi năm thời khắc trôi nhanh
Ta càng vui sướng với tình Bố thôi
Càng thêm biết đến ơn người
Tự hào gọi “Bố” với lời thân thương!

Con tri ân Bố mọi đường
Ân cần tìm hiểu, dịu dàng chăm nom
Từ bi, hỉ xả luôn luôn
Nhưng điều đặc biệt con cần thưa thêm
Con trân quý Bố vô biên
Chính riêng vì Bố, đâu quên điều này!

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(chuyển ngữ)

Niềm Đau Vô Tận

thơ cao nguyên

 

mai - ba mươi
bữa nay - hai chín
ta đếm thời gian
câm nín
ngược dòng !

nay - hai chín
bữa qua - hai tám
ta nghe không gian
vỡ rạn
vết thù găm !

ta nhớ Tháng Tư
còn rõ hơn ngày
mẹ sinh ta ra
làm người mặt đất
vừa lọt lòng
đã khóc
lầm than !

ta nhớ Tháng Tư
còn dài hơn
cuộc đời đang có
nghe vết máu rơi
gõ xuống mặt đời
khốn khó
trăm năm !

ta ư ?
một kẻ Việt Nam
ngồi đếm thời gian
chạy ngược
trên không gian
thiếu trước
hụt sau
mà niềm đau
đã sâu vô tận !

Cao Nguyên

tháng 4 năm 2017

Sài Gòn ơi !

Trần Quốc Bảo

Sàigòn ơi!
Người yêu ơi!
Đêm hằng đêm tương tư lưu luyến
Từng giờ, từng phút ray rứt nhớ thương
Sàigòn chân tình thoải mái
Sàigòn rực rỡ yêu đương
Sàigòn bừng bừng sức sống
Sàigòn đầy ắp kỷ niệm của năm tháng xa xưa mãi mãi sinh động trong tôi
 
Xa Sàigòn một khoảng cách khá lớn, cả không gian lẫn thời gian
Nhưng vẫn thường thấy Sàigòn ẩn hiện thấp thoáng đâu đây
Trong vạt nắng hồng
Làn gió mát
Và những đám mây chiều lang thang trên đỉnh núi
Khi mộng mị
Lúc say sưa
Hoặc phút giây thần trí lạc khỏi vùng thể xác
Từng thoáng bất chợt
Tôi đã trở về Sàigòn
Gặp lại người em sầu mộng
Gặp lại phố phường quen thuộc
Những cột đèn
Nhà thờ Đức Bà, khu Bàn Cờ, viện Hóa Đạo
cầu Thị Nghè, Dòng Chúa Cứu Thế, chợ Bến thành
Bến tàu
Và trường học thân yêu
Và công viên kỷ niệm
Muôn mầu muôn vẻ huy hoàng kiều diễm của Sàigòn thuở xưa hiện rõ rệt nơi tiềm thức
Tôi chìm vào Sàigòn
Giấc mơ Sàigòn quấn quyện trong ký ức
Sàigòn tràn ngập hồn tôi
 
Mỗi buổi sáng
Thức dậy ngỡ ngàng với sự hiện diện của mình ở miền đất tạm dung
Nơi đây … Thủ đô xứ người, kiến trúc đồ sộ, ánh sáng chói chang, âm thanh xa lạ
Tất cả không quen thuộc, không luyến thương
Chỉ thấy thờ ơ lạnh nhạt
Biết tìm đâu chút ấm áp cho tâm hồn viễn xứ
Tôi như người nghèo hèn lạc vào cung điện xa hoa
Như kẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu trong gia đình hạnh phúc
Nỗi buồn mênh mông dâng lên
Dìm tôi xuống vực thẳm
Cô đơn
Với mối sầu bất tận dưới đáy đại dương
 
Mỗi khi màn đêm buông xuống
Trút bỏ thực tại phiền toái
Nhắm mắt lại
Thì dần dần Sàigòn hiện ra
Tôi nhìn Quê Hương tôi:
– Con đường Nhà Thờ Chí Hòa
Cây Thánh Giá cẩm thạch ở nghĩa trang Thánh Minh, nấm mộ cha mẹ, nơi tụ họp đông đảo của gia đình, họ hàng quyến thuộc
Chiếc bình bông cuối mộ sứt mẻ chưa thay mới
Cỏ đầu mộ quá cao chưa cắt xén.
Tôi không mất mát một chút hình ảnh nhỏ bé nào của Sàigòn
Chắt chiu cất giữ từng kỷ niệm vàng son
Tựa kẻ thất tình ủ ấp tôn thờ bóng dáng người yêu
Tôi mang tâm trạng lữ hành đói khát giữa sa mạc
bỗng nhìn thấy ảo ảnh dòng suối ngọt ngào
 
Sàigòn ơi!
Người yêu ơi!
Tháng năm dài sống đời lưu vong
Qua từng giấc mơ thảng thốt
Chợt mê chợt tỉnh
Đã bao lần được về bên người
Người em tóc dài
Sáng chủ nhật, giọng em cao vút lời Thánh ca trong Vương Cung Thánh đường
Chiều mưa Sàigòn xám đục
Em đi học về
Gió thổi tà áo trắng bay bay
 
Đã bao lần với ác mộng kinh hoàng
Sài gòn rực lửa
Thiếu phụ chờ đón trực thăng, gục xuống bên xác chồng đẫm máu
Bà mẹ già vuốt mắt con yêu
Em bé mồ côi trong đống rác,
và từng đoàn dân lành tả tơi chạy giặc ồ ạt tràn về Thủ đô
 
Đã bao lần gặp hồn mình trong mộng
Dựng lại ước vọng lớn của người chiến binh thuở nào
Với vũ khí
Với nhung y
Sừng sững đứng trấn ngoài biên ải
Dương cao lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa nơi biên thành
Giữ thanh bình cho Quê Hương
Đem yên vui cho dân tộc
.   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .
Hỡi Ngọc Trân Châu
Người em nghìn trùng xa cách
Thương em biết mấy cho vừa
Sàigòn yêu ơi!
Mệnh trời oan nghiệt. Vận nước điêu linh
Tháng Tư đen
Đất Nước Quê Hương lọt vào tay giặc thù
Biết nói sao nên lời
Mộng lớn không thành rồi
Chỉ mơ tới em thôi!
 
Giờ này đây
Việt Nam chìm trong hỏa ngục
Sàigòn đổi tên
Người yêu tôi không còn đi trên Công lý, Tự do
Lời ca tiếng nhạc im lìm, nụ cười đã tắt, ánh mắt âu lo
Qủy đỏ xâm phạm Thánh thất, đào xới nghĩa trang
Biến Quê Hương thành nhà tù vĩ đại
Toàn dân đói khổ nhục nhằn
 
Sàigòn ơi!
Giờ phút em hấp hối
Trang lịch sử đen tối khởi đầu
Tôi ôm niềm đắng cay bi phẫn ra đi
Giã biệt em với hành trang là nỗi đau qúa lớn
Hôm nào như mới hôm qua
Tầu đến sông Nhà Bè, nhìn lại Sàigòn
Pháo kích liên hồi hướng Phi trường Tân Sơn Nhứt
Tia lửa vọt lên nền mây u ám
Kho đạn Thành tuy hạ phát nổ dữ dội. Rúng động Thủ đô
Ánh lửa hồng bao phủ em yêu
Tôi ôm uất hận lặng đi như người mất trí
Con tầu đi xa
Đi xa dần
Đến hải phận quốc tế, mưa rơi tầm tã
Thượng Đế cũng nhỏ lệ cho Quê Hương Việt Nam khổ nạn
Đứng trên boong tôi nhìn mãi về em
Tất cả Sàigòn chỉ còn là đốm sáng nhỏ
Lẫn vào sóng nước, mưa đêm
 
Em yêu ơi!
Bây giờ em ở đâu
Có phải trên từng xanh bát ngát kia
Em đang gửi từ Sàigòn đến cho tôi những làn khói mây màu xám.
Sàigòn yêu dấu ơi!
Có phải mây trời lang thang đó in đẫm hình ảnh em tôi.
 
                           ***
 
Trong thăm thẳm đêm đen . tôi vẫn niềm tin tha thiết
Trời cao che chở, Hồn thiêng sông núi phù trì
Một ngày rất gần, toàn dân vùng lên mãnh liệt, dành lại sự sống cho Quê hương
tôi sẽ trở về với em
Saigòn yêu dấu ơi!
 
                                         Trần Quốc Bảo
                                             Richmond,VA

Nằm Mơ Thấy Hai Bà Mắng

Trương Anh Thụy

Mây vần vũ…
Từng mảnh trời tan tác
Đất chuyển mình, cây vật vã ngả nghiêng
Cả thành phố trôi theo nước lũ
Người mơ màng trong giấc thụy miên…

Giữa đêm tối…
bỗng hào quang sáng tỏa
xé màn đen chói lóa… lan tràn…
Ngước nhìn lên…
Ô kìa! Trưng Nữ!
Tuốt gươm trần chỉ xuống nhân gian…

Tôi quỳ lạy cầu xin ân sủng:
Xin ban cho quốc thái dân an
Xin cho được dân giầu nước mạnh
Xin cho con cháu hết cơ hàn…

Vẳng trong gió vang rền ngàn dặm
Lệnh Hai Bà rành rẽ, uy nghi:
“Đừng van vái, đừng chờ phép lạ
Đừng ù lì, yếu đuối, sầu bi…

Đừng dựng miếu, trầm hương nghi ngút…
Đừng năm năm tế lễ linh đình
Mở mắt nhìn cảnh nước điêu linh!
Triệu triệu dân lành oan khiên đói khổ…
Dân khiếu kiện dài hàng cây số
Tiếng kêu than lên tận cổng Trời
Cụ già, trẻ thơ giữa màn trời chiếu đất,
lửa tự thiêu… vẫn lạnh giá tim người!

Phải can đảm nhìn vào quốc nhục!
Có nước nào như nước ta không?
Người yêu nước bị trói tay bịt miệng
Kẻ hại dân tạo tác thong dong
Cấp lãnh đạo giả câm giả điếc
tiếp tay, bao che, kéo bè, cấu kết
bọn cướp ngày vơ vét, tham ô…

Kẻ vô thần cậy quyền cậy thế
Vây chùa, giam hãm, trù rập thầy tu
Chiếm đất nhà thờ, đánh con chiên tàn tệ…
Đạp giống Rồng Tiên xuống loài giun dế,
đem gái Lạc Hồng rao bán khắp năm châu
cho ngoại nhân làm đĩ điếm, nàng hầu…
Mặc sức bạo hành, ép o, ngược đãi…

Kẻ nào chê thời xưa phong kiến,
đẩy nàng Kiều vào chốn lầu xanh?
Nay chế độ “triệu lần tốt đẹp,”
bọn buôn người gặp đất nẩy sinh!
Kẻ nào nói thương dân, xót nước?
Kẻ nào rao “hạnh phúc,” “ấm no?”
Lại kiên định giữ độc tài, độc đảng,
triệt tiêu mầm dân chủ tự do?

Xén đất, dâng biển cho kẻ thù truyền kiếp
bọn quân Tầu bành trướng tham lam…
Họa mất nước, họa san bằng, diệt chủng…,
đeo đuổi ta hoài… ác mộng không tan

Giặc đến nhà đàn bà phải đánh!
Giặc đói, giặc nghèo, giặc dốt, giặc ngu…
Giặc ngoại xâm, giặc nội thù gian ác
đầy đọa toàn dân trong giếng thẳm, ao tù…

Noi gương sáng bao đời xưa nữ kiệt
rửa phấn son đi gìn giữ non sông
Và thời nay bao tấm lòng son sắt
gánh gạo nuôi chồng khi vận nước suy vong
đã chứng minh hùng hồn cho thế gian đều biết
rằng cánh tay mềm chống nổi trận cuồng phong.

Tuổi trẻ ơi!
Lắng nghe non nước gọi!
Hãy ngẩng cao đầu, gánh nợ nước đi thôi!
Một chiếc đũa rời, dễ dàng bẻ gẫy
Một bó nguyên hình, sức mạnh tất lui

Đưa bàn tay từ năm châu bốn bể
Tìm bàn tay từ tổ quốc xa xăm
Triệu triệu con tim đập theo một nhịp
Nhịp kiêu hùng, nhịp hải triều âm

Đem sở học chung lưng xây đắp
Đem lòng nhân cứu lấy giang san
Cho thế giới nhìn vào nể trọng
một Việt Nam, cường quốc ngang hàng

Ghi ơn Quốc Tổ có công dựng nước,
Đền đáp hy sinh để lại nghìn sau
của hàng triệu anh hùng liệt nữ
trên biển, trên sông, trên đường đi viễn xứ…
trên sa trường xương rãi trắng phau.

Đứng dậy đi!”
Tôi lại nghe tên gọi.
“Đừng kêu nài, kể khổ, than van…
Đừng hoài nghi, nặng đầu bao dấu hỏi
Đừng ươn hèn, ích kỷ, cầu an…

Đừng khiếp nhược trước gian tham tàn bạo
Đừng chùn chân sợ chó xủa bên đường
vì bước chông gai dù kéo dài vạn lý
có tám mươi triệu người từ khắp nẻo quê hương…
Bỗng có người lay vai réo gọi
Tỉnh cơn mê, tiếc nuối, bồi hồi…
Mặt trời lên tưng bừng chói lọi
Dáng Hai Bà còn đậm nét trong tôi…

Trương Anh Thụy

Nỗi Nhớ Không Nguôi

Cao Nguyên

1 – 

mới Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư 

chưa qua Xuân đã chết nụ cười 

trời gió chướng – được mùa nước mắt 

tràn qua tim, chảy suốt đời người! 

từ Phố Bolsa – nhìn thấy lửa 

cháy đỏ trời dọc theo Sông Ba 

bạn bè chết, nhớ tên từng đứa 

gọi nhau vào bi khúc xót xa!

2 – 

giữa Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư 

tại ký ức nhầm ngày, lộn chỗ 

hay đến kỳ siêu độ bạn ta 

bốn – mươi – năm tìm không thấy mộ

nỗi buồn ấy hiển nhiên có thực 

ai không tin – cứ hỏi bạn ta 

viên đạn nào bắn vào giữa ngực 

khi tim còn dồn nhịp thiết tha!

3 – 

Tây Nguyên ơi! gót hồng, đất đỏ 

vội vàng chi đi chẳng giã từ 

để bây giờ còn nghe tiếc nhớ 

núi rừng xưa in cả bóng người! 

Ruộng Đồng hỡi! luống cày vỡ đất 

gieo cho xanh hạt giống Tin Yêu 

từ mỗi chỗ đau buồn rất thật 

triệu đoá hồng Nhân Ái mọc lên ! 

 

Cao Nguyên

Nhớ Hà Tiên

Trần Quốc Bảo

 
Xa cách quê nhà mấy chục niên
Lòng luôn se sắt nhớ Hà-Tiên
Một vùng đất nước như tranh vẽ
Nổi tiếng kỳ quan, đẹp tự nhiên
 
“Thập cảnh Hà-Tiên” rất mộng mơ
Mạc-Thiên-Tích xuất thần đề thơ
Tao đàn lưu bút Chiêu-Anh-Các
Địa lý lừng danh tự thuở giờ!
 
Đông-Hồ rực rỡ ánh bình minh
Sóng nhẹ ôm mây gió hữu tình
Thoảng tiếng chuông Phù-Dung cổ tự
Gợi niềm vui, cuộc sống thanh bình
 
Hướng Tây hải đảo là Kim-Dự
Nhuộm sắc vàng hoe buổi xế tà
Hải điểu muôn phương về hội tụ
Người và chim quyến luyến hài hòa
 
Vách núi chở che vùng đất màu
Hướng Nam, sừng sững ngọn Tô-Châu
Chập chùng Ngũ-Hổ sườn Tây Bắc
Bão tố trùng khơi cũng chẳng sao
 
Hà-Tiên còn mãi nét hoang sơ
Du khách về thăm ắt chẳng ngờ
Chiêm ngưỡng Châu-Nham, vùng Đá-Dựng
Lạc vào tiên cảnh, tưởng như mơ
 
Rêu phong cửa động thêm u tịch
Thạch nhũ muôn mầu lóng lánh soi
Tiếng gió vi vu lời cổ tích
Cung đàn giọt nước nhịp nhàng rơi
 
Tích chuyện, Thạch-Sanh chàng dũng sĩ
Ra tay hào hiệp giúp cho đời
Nơi đây đá núi hình kỳ dị
Phảng phất hình dung bóng dáng người

Lưng chừng núi, có hang xuyên trống
Gió thổi mây trời hun hút qua
Mang biệt danh “Thôn-Vân Thạch-Động”
Nghĩa là: “Hang đá nuốt mây sa”
 
Hà-Tiên, gái đẹp quê Hòn-Trẹm
Cát trắng màu da,  rám má hồng
Cốt cách ngư nhân, thường biến hiện
Tìm em, đêm cứ đến Hòn-Chồng!
 
Vàng son nét sử, đất Hà-Tiên
Đoàn Nghĩa quân hơn trăm chiến thuyền,
Theo tướng Nguyễn-Trung-Trực  chống Pháp
Mật khu Ba-Trại núi Hang-Tiền
 
Nguyễn-Ánh một thời đã ẩn thân
Sau Hòn-Phụ-Tử dưỡng nuôi quân
Hà-Tiên chốn “địa linh nhân kiệt”
Triều Nguyễn tự nơi đây xuất trần.
 
Giang sơn cẩm tú Nước non ta
Bắc Việt vang danh Đảo-Cát-Bà
Nam Việt có Hà-Tiên thắng cảnh
Sánh bằng ngọc bích giữa phù sa
 
Lưu lạc tha phương đến chốn này
Hà-Tiên ơi hỡi!...nhớ nhung thay!
Một mai ta sẽ về Hòn-Trẹm
Liệu có còn “Hang đá nuốt mây”?
 
TRẦN QUỐC BẢO
Richmond, VA.

Xuân Xa Lạ

Trần Quốc Bảo
Tôi đi lang thang
Trên đường phố lạ
Ở đây xuân về
Tuyết rơi trắng xóa
Đất trời che mặt ngủ yên
Nét chì xám hai hàng cây trụi lá
Vẽ đường vào công viên
Những hạt mưa bụi và những giọt sương
Đọng trên giây điện
Lấp lánh đèn vàng như xâu chuỗi kim cương
Miệng cống bốc hơi
Mái nhà quyện khói
Hàng xe phủ tuyết nằm bên đường
Riêng có con chim cardinal đỏ chói
Đậu trên vai tượng đá
Chia lạnh xẻ buồn với kẻ tha hương
Gió hun hút từng cơn buốt giá
Đem xuân đi khắp nẻo đường
Trải rét mướt trên mặt hồ đông đá
Ẩn mơ hồ trong tơ khói vấn vương
Xuân về đây – không hoa không lá
Vạn vật thờ ơ
Xuân xa lạ
Khách phong sương chợt thấy dạ bồi hồi
Xuân ơi ! xuân
Từ lâu đã mất xuân rồi
Bao giờ xuân thắm quê tôi trở về?
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia