Nỗi Nhớ Khôn Nguôi

Thơ Cao Nguyên

mới Tháng Hai . đã nhớ Tháng Tư
chưa qua Xuân đã chết nụ cười
trời gió chướng – được mùa nước mắt
tràn qua tim . chảy suốt đời người
từ Phố Bolsa – nhìn thấy lửa
cháy đỏ trời dọc theo Sông Ba
bạn bè chết . nhớ tên từng đứa
gọi nhau vào bi khúc xót xa
*
giữa Tháng Hai . đã nhớ Tháng Tư
tại ký ức nhầm ngày, lộn chỗ
hay đến kỳ siêu độ bạn ta
ba – mươi – năm tìm không thấy mộ
nỗi buồn ấy hiển nhiên có thực
ai không tin – cứ hỏi bạn ta
viên đạn nào bắn vào giữa ngực
khi tim còn dồn nhịp thiết tha
*
Tây Nguyên ơi! gót hồng, đất đỏ
vội vàng chi . đi chẳng giã từ
để bây giờ còn nghe tiếc nhớ
núi rừng xưa in cả bóng người
Ruộng Đồng hỡi! luống cày vỡ đất
gieo cho xanh hạt giống Tin Yêu
từ mỗi chỗ đau buồn rất thật
triệu đóa hồng Nhân Ái mọc lên !

Cao Nguyên

 

Nhạc: Đình Đại / Ca sĩ: Thu Sương

Life is a Gift

Thơ chuyển ngữ

Life is a gift

Today before you think of saying an unkind word – 
Think of someone who can’t speak.

Before you complain about the taste of your food –

Think of someone who has nothing to eat.

Before you complain about your husband or wife –

Think of someone who’s crying out to God for a companion.

Today before you complain about life –

Think of someone who went too early to the grave.

Before you complain about your children –

Think of someone who desires children but they’re barren.

Before you argue about your dirty house,

someone didn’t clean or sweep –

Think of the people who are living in the streets.

Before whining about the distance you drive –

Think of someone who walks the same distance

with their feet.

And when you are tired and complain about your job –

Think of the unemployed, the disabled and

those who wished they had your job.

But before you think of pointing the finger

or condemning another –

Remember that not one of us are without sin

and we all answer to one maker.

And when depressing thoughts seem to get you down –

Put a smile on your face and thank God

you’re alive and still around.

Anonymous

 

 

Đời là một tặng phẩm

 

Hôm nay suy nghĩ kỹ đi

Trước khi nói một điều gì xấu xa

Nhớ rằng có kẻ quanh ta

Nào đâu nói được vì là người câm.

 

Trước khi chê những món ăn

Không ngon! Rất dở! Ta cần biết thêm

Rằng bao nhiêu kẻ kề bên

Đồ ăn thiếu thốn, triền miên đói lòng.

 

Trước khi than chuyện vợ chồng

Bất hòa trong cuộc sống cùng bên nhau

Chớ quên nhiều kẻ muộn sầu

Kêu Trời! Than khóc! Có đâu bạn đời.

 

Hôm nay trước lúc thốt lời

Than phiền cuộc sống tứ thời bi ai

Thì nên nghĩ đến có người

Giờ này an nghỉ sớm nơi mộ phần

 

Trước khi lên giọng thở than

Than vì con cái chỉ mang chuyện buồn

Thời xin hãy nghĩ đến luôn

Có người hiếm muộn không con nối dòng

Trước khi bực bội trong lòng

Vì nhà dơ bẩn mà không ai làm

Xin nghĩ đến kẻ lầm than

Đầu đường xó chợ lang thang không nhà

 

Khi than phải lái đi xa

Lái xe mệt mỏi thật là không vui

Thời xin nghĩ đến những người

Cũng con đường đó tứ thời lê chân

 

Than việc làm chán vô ngần

Thì xin nghĩ đến người tàn tật kia

Và người thất nghiệp não nề

Ước mong kiếm được việc chi để làm

 

Trước khi cáo buộc tha nhân

Trách người tội lỗi! Ta cần lưu tâm

Có người đôi lúc sa chân

Ít nhiều cũng phạm sai lầm tránh đâu.

 

Và khi tâm trí u sầu

Khiến ta chán nản! Hãy mau mỉm cười

Cúi đầu cảm tạ ơn Trời

Ta còn được sống, dong chơi vui vầy.

 

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(chuyển ngữ)

________________________________________

Hãy Cho Nhau Nụ Cười

Thơ Trần Quốc Bảo

 

Cuộc đời ta, vốn đã nhiều phiền não,

Trọn một chu kỳ: sinh, lão, bịnh, vong,

Những khổ đau, lại tích lũy trong lòng

Hóa nên thấy, cuộc đời là bể khổ!

 

Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ (*)

Thì cười lên, cho sầu khổ tan dần!

Nụ cười, là đặc tính của hiền nhân,

Thái độ văn minh; tinh thần xã hội.

 

Hãy cười lên, chớ để lòng hờn dỗi.

Hãy cười lên, cho thù hận tan đi.

Hãy cười lên, mà lướt cảnh sầu bi.

Mỉm nụ cười, khiến tinh thần thoải mái!

 

Trong gia đình, giữa vợ chồng, con cái,

Luôn cười tươi, thì hạnh phúc dồi dào.

Bằng hữu gặp nhau, cười hỏi đón chào,

Tứ hải giao tình; quí hơn mâm cỗ!

 

Khi rộng tay, bố thí người nghèo khổ,

Xin đừng quên, tặng họ một nụ cười.

Tấm lòng vị tha; một trở thành mười!

Bởi “tình người” quí giá hơn “tặng vật”

 

Cười còn lợi ích phương diện thể chất,

Trợ giúp tim mạch, kich thích thần kinh,

Khi ốm đau, cười sẽ giảm bệnh tình,

Nếu ủ rũ, ắt khó bề trị liệu.

 

Muốn hạnh phúc, nụ cười không thể thiếu.

Gặp gian nan, cũng cần thiết nụ cười,

Đem niềm vui san sẻ với mọi người.

Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ (*)

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả: quocbao_30@yahoo.com
_________________________________________
(*) Thành ngữ VN : – “Nụ cười bằng mười thang thuốc”

Tụng Trà

Thơ Trần Quốc Bảo

Thuở xa xưa, lúc tuổi còn thơ ấu,

Những sớm mai, khi phụ mẫu dùng trà

Tôi thường ngồi trong lòng mẹ hoặc cha,

Thỉnh thoảng được mẹ cha cho uống ké.

 

Thế nên tôi ghiền trà từ tấm bé,

Cho tới nay, tám chín chục năm qua.

Nhìn khay trà, liên tưởng đến mẹ cha,

Uống nước nhớ nguồn… nhớ ơi là nhớ !!!

 

Rồi trưởng thành, ngày đầu tiên lấy vợ

Cùng người yêu, khi làm lễ Thành hôn,   

Nghi thức trao nhau cả xác lẫn hồn,

Là uống chung một ly trà hạnh phúc. 

 

Trà tiếp sức, suốt con đường thế tục,

Trà, niềm vui, giải tỏa mọi ưu phiền.

Trên đường đời, khi gặp được bạn hiền,

Họp bạn “trà đàm”, là những giờ hạnh ngộ.

  

Trà chính thực, chất keo sơn gắn bó,

Tứ hải giao tình; Tri kỷ tri âm.

Cuộc đời ta, dù trôi nổi, thăng trầm,

Nâng ly trà vẫn thấy vầng nhật nguyệt. 
 
     
Xưa trận mạc, xông pha vùng quyết liệt,

Uống ly trà, coi nguy hiểm nhẹ tênh!

Gặp thời kỳ vận Nước đảo điên,

Thân bách chiến, bỗng sa vòng tù ngục.

 

Lúc vô phúc; mới biết trà là “phúc”,

Chiêu ngụm trà, chuyện khổ nhục, coi pha!

Lao động tay chân mà có hớp trà,

Giải mệt nhọc, sức tăng cường bền bĩ.

 

Trà đem tới cho văn nhân thi sĩ,

Cảm hứng trào dâng, ngôn ngữ xuất thần!  

Tọa ẩm “trà thiền”, giúp vị tu hành,

Lòng đại từ bi; Tâm năng hỉ xả.

 

Trà rất thường,  nào có gì xa lạ,

Nhưng trà là vưu vật của đời ta.

Biết dùng trà, thì hưởng được tinh hoa,

Của : -Trời đất – Quê hương và -Tư tưởng.

 

Thưởng thức trà, với tâm hồn hướng thượng

Phúc dạt dào vô lượng, ở tầm tay !

Hân hoan tụng trà, muôn vạn điều hay !!!

Trà thấm đượm vị Quê Hương bát ngát!!!

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của Tác Giả: quocbao_30@yahoo.com

Thơ Chuyển Ngữ Mùa Vu Lan

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

 

In memory of my Grandfather

You are remembered by each passing day
In our hearts and soul for you we pray.
Looking back to the days I woke up to you
And to the days you spent with me to.

I’d run to you, and sit on your knee,
Rocking in the chair, was just you and me.
With you I always went along for a ride,
I sat by you, right by your side.

You would hold my hand, and give a good night kiss.
These days remembered, I will always miss.
Sometimes as I remember you, I beg and I cry,
Wishing that you would have never died.

But as the days go on, for you I will pray,
And remember you by each passing day.

Christina Hintenberger

 

Tưởng nhớ đến Ông tôi

Cháu thường tưởng nhớ đến Ông

Mỗi ngày đều nhớ, cõi lòng khôn nguôi

Vì Ông chúng cháu thốt lời

Thành tâm cầu nguyện đất trời hồng ân.

Nhớ ngày xưa đã bao lần

Cháu thường tỉnh giấc ở gần bên Ông

Bao ngày Ông cháu vui chung.

Nhiều khi cháu chạy tới Ông tức thời

Leo lên lòng mà đòi ngồi,

Cùng chung ghế để hai người đu đưa.

Ông thường chở cháu sớm trưa

Cạnh Ông là chỗ cháu ưa được ngồi.

Đêm đi ngủ lúc tối trời

Ông cầm tay cháu, hôn rồi mới đi.

Những ngày này đẹp kể chi

Cháu luôn nhớ mãi, khắc ghi trong lòng.

Đôi khi tưởng nhớ đến Ông

Cháu thường cầu khẩn, lệ tuôn tràn trề,

Ước sao Ông cháu cận kề

Ước Ông còn sống, không hề mất đi.

Nhưng ngày trôi mãi còn gì,

Nhớ Ông nên cháu xin quỳ lạy đây

Thành tâm cầu nguyện mỗi ngày

Nhớ thương, hồi tưởng, quắt quay tâm hồn.

 

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(chuyển ngữ)

 

 And Grandma’s too…

While we honor all our mothers
with words of love and praise.
While we tell about their goodness
and their kind and loving ways.
We should also think of Grandma,
she’s a mother too, you see….
For she mothered my dear mother
as my mother mothers me.

Anonymous

Cả Bà nữa chứ…

Trong khi tất cả chúng ta

Vinh danh Mẹ quý, ngợi ca hết lời

Với lòng yêu mến tuyệt vời

Đề cao đức tính của người mẹ thương

Từ tâm, dễ mến mọi đường

Chúng ta có lẽ cũng đừng có quên

Phải nên nghĩ đến Bà liền

Bà từng là một Mẹ hiền đấy thôi,

Ngẫm xem quả đúng như lời…

Xưa kia Bà đã một thời dưỡng nuôi

Nuôi Mẹ ta suốt một đời

Rồi Mẹ ta mới là người nuôi ta.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(chuyển ngữ)

Mother

If I could give you diamonds
for each tear you cried for me.
If I could give you sapphires
for each truth you’ve helped me see.
If I could give you rubies
for the heartache that you’ve known
If I could give you pearls
for the wisdom that you’ve shown.

Then you’ll have a treasure, mother,
that would mount up to the skies
That would almost match
the sparkle in your kind and loving eyes.

But I have no pearls, no diamonds,
As I’m sure you’re well aware
So I’ll give you gifts more precious
My devotion, love and care.

Anonymous

 

Mẹ

Nếu con có thể dâng lên

Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương

Đền bù mỗi giọt lệ vương

Mẹ thường than khóc vì thương con mình.

Nếu con có được ngọc xanh

Để mà dâng Mẹ đáp tình bấy lâu

Về từng chân lý nhiệm mầu

Giúp cho con thấy trước sau tỏ tường.

Nếu con có được ngọc hồng

Để mà dâng Mẹ thỏa lòng tri ân

Về từng nỗi khổ vô ngần

Mẹ thường phải chịu bao phần bi ai.

Nếu con có được ngọc trai

Để mà dâng mẹ một mai đáp đền

Về lời Mẹ dạy khó quên

Khôn ngoan, trí tuệ, lành hiền lắm thay.

Thời mẹ ơi! Mẹ có ngay

Một kho châu báu chất đầy biết bao

Đầy lên tới tận trời cao

Long lanh như mắt Mẹ nào khác chi

Mắt thương yêu, mắt từ bi.

Nhưng con chẳng có chút gì Mẹ ơi!

Không kim cương, không ngọc trai

Chắc là Mẹ đã rõ hoài lâu nay

Nên con dâng Mẹ quà này

Quà con quý giá lắm thay Mẹ à!

Đó là lòng thật thiết tha,

Thành tâm chăm sóc, mặn mà kính yêu.

 

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(chuyển ngữ)

Nạn Nhân Cộng Sản

Thơ Cao Nguyên

Nạn Nhân hơn hai triệu người

chết trong rừng thẳm, chết từ biển sâu

chết bởi cuộc chiến thương đau

chết vì bảo vệ sắc màu cờ thiêng

 

Nạn Nhân có ba triệu người

rời xa đất Mẹ sống đời lưu vong

nén thương đau tận đáy lòng

để còn tiếp sức cháu con về nguồn

 

Nạn Nhân còn cả ngàn người

khắc khoải trong những nhà tù, trại giam

chỉ vì muốn được làm dân

trong một đất nước góp phần dựng xây

 

Đập tan thống trị độc tài

để khôi phục lại lâu đài Việt Nam

Nạn Nhân chung sức hợp lòng

tiêu diệt Việt cộng thoát vòng Hán nô!

 

Cao Nguyên

Thăm Lại Chiến Trường Xưa

Thơ Trần Văn Lương

 

Dạo:

Xưa tuôn máu giữa chiến trường,

Nay tuôn lệ giữa quê hương không còn.

Thăm Lại Chiến Trường Xưa

 

Từng bước lẻ ngập ngừng theo tiếng nạng,

Nắng xoay chiều, chập choạng bóng thương binh.

Đích viếng thăm bỗng xuất hiện thình lình,

Người chưng hửng, tưởng rằng mình hoa mắt.

     

Sửng sốt nhìn quanh quất,

Tự hỏi mình có thật đến đúng nơi,

Xưa kia đã một thời,

Mình chấp nhận xương rơi cùng máu đổ?

 

Mấy mươi năm gian khổ,

Lất lây kiếm sống ở đô thành,

Cố chắt bóp để dành,

Làm một cuộc du hành thăm chốn cũ.

     

Muốn tìm tới chỗ mình từng tử thủ,

Cùng bạn bè chống lại lũ Cộng quân,

Để giữ gìn lãnh thổ, bảo vệ dân,

Và đã bỏ một phần thân thể lại.

 

Nhờ ít mốc thiên nhiên còn tồn tại,

Mò mẫm ra nơi đóng trại năm nao,

Nhưng còn đâu bao cát, thép gai rào,

Cùng hệ thống giao thông hào phòng thủ.

     

Lặng cúi đầu ủ rũ,

Hình ảnh xưa vần vũ kéo nhau về.

Mắt khép hờ, vật lộn với cơn mê,

Ôn lại trận đánh mùa hè năm đó.

                       *

                  *          *  

Trời rực cháy, mênh mông màu lửa đỏ,

Giặc cùng ta đụng độ suốt đêm ngày,

Súng lúc nào cũng nạp đạn luôn tay,

Xác chết cứ chất đầy như rơm rạ.

     

Trận đánh cuối thật vô cùng vất vả,

Cộng quân đông gần gấp cả chục lần,

Dùng biển người, không ngần ngại thí quân,

Nhưng vẫn bị ta cầm chân từng phút.

     

Đạn lớn nhỏ hai bên giành nhau trút,

Máu đào loang như nước lụt mùa mưa,

Mình kiên trì chống cự, gắng cù cưa,

Cả đại đội chỉ còn chưa đến chục.

    

Bạn bè thi nhau ngã gục,

Viện binh may vừa gấp rút đến nơi,

Thêm không quân tới yểm trợ kịp thời,

Quân ta dẹp tan biển người của giặc.

                       *

                  *         *

Tiếng cãi vã xé toang màn nắng gắt,

Người giật mình mở mắt thoáng nhìn quanh,

Đâu đấy toàn chuyện dối trá gian manh,

Lòng chợt tiếc thời giao tranh chống địch.

 

Chiến trường cũ giờ thành nơi du lịch,

Chẳng còn gì là vết tích ngày xưa,

Dân tình nay cũng quen thói lọc lừa,

Chuyện đạo đức như chưa hề hay biết.

 

Trẻ đua đòi trắc nết,

Già mải miết ăn chơi,

Ngày mất nước tới nơi,

Không một lời thắc mắc.

               

Người uất ức, sắc mặt dần tái ngắt,

Muốn hét lên, nhưng vắt chẳng ra lời,

Ngực phập phồng, dòng đau đớn chợt khơi,

Buồn so sánh hai cảnh đời trái ngược.

     

Cán bộ với bọn Tàu tiền như nước,

Cậy thế cậy quyền, ngang ngược khắp nơi,

Trong khi dân kiếm cả mấy tháng trời,

Không bằng chúng xài chơi trong thoáng chốc.

 

Rồi cố nén nỗi sầu đang chực bốc,

Nhìn người già cực nhọc đạp xích lô,

Kẻ tật nguyền, gầy ốm tựa xương khô,

Ôm vé số co ro ngồi rao bán.

     

Nhưng khi thấy đám mang danh “tỵ nạn”,

Kéo nhau về nhan nhản, miệng huyên hoa,

Người thương binh không kềm được xót xa,

Khối tuyệt vọng vỡ oà trên nạng gỗ.

Trần Văn Lương 

Cali, đầu mùa Quốc Hận 2021   

Những Lần Ba Về

Thơ Cao Nguyên

lần Ba về – năm mươi năm trước
Mẹ bồng con ra đón ở đầu làng
trên bờ đê, Ba hiên ngang bước
bên vợ con, như giữa buổi quân hành
lần Ba về – bốn mươi năm trước
áo lính vắt vai, giày trận cầm tay
Mẹ hỏi Ba: ai còn, ai mất
Ba lắc đầu, buông tiếng thở dài
lần Ba về – ba mươi năm trước
đưa tặng con chiếc lược tự Ba làm
duy nhất đó, thứ mà Ba có được
sau mười năm lao động khổ sai
lần Ba về – hai mươi năm trước
Ba cùng con so tóc bạc màu
hai thế hệ khác gì đâu chứ
ưu tư nào mà chẳng giống nhau
vài năm tới, nếu Ba còn về nữa
chỉ cần Ba cho con nụ cười
như truyền cho cháu, con ánh lửa
của niềm tin, yêu thương một đời !

Cao Nguyên

Phổ nhạc và trình bày: Đình Dương

Đố Vui Chúc Tết

Trần Quốc Bảo

Năm Covid (2020)… mệt rã rời!

Tất niên, xin góp nụ cười “Đố Vui”.

                         

Cái gì: “Khó đo nhất đời” ?

Xin thưa: – Lòng dạ con người, khó đo,

Sông sâu còn có kẻ dò,

Làm sao lấy thước, mà đo lòng người (?) !

 

Cái gì: “Bén nhất trên đời” ?

Xin thưa: – Cái lưỡi con người bất lương,

Giết người sắc bén hơn gươm,

Có khi giết cả Quê hương Đồng bào!

 

Cái gì: “Cao thật là cao” ?

Thưa: – Lòng ham muốn ước ao của người,

Có một, lại… ước có mười,

Ham danh, ham lợi, đến… Trời cũng ham!
 

Cái gì: “Xúi dục lòng tham” ?

Xin thưa: – Cặp mắt, nó làm hư thân,

Thấy tiền bạc, thấy mỹ nhân…

Thế là híp mắt!… nhân luân kể gì!

 

Cái gì: “Nhỏ bé tí ti”?

Xin thưa: – Ấy cái lương tri con người

Dịch Covid suốt năm trời,

Chung quy cũng bởi con người vô lương!

 

Cái gì: “Sáng đẹp như gương” ?

Xin thưa: – Đức hạnh Yêu thương mọi người,

Gặp nhau hãy nở nụ cười,

Yêu người, thì sẽ được người yêu ta!

 

Cái gì: “ Vạn Phúc Đáo Gia” ?

Xin thưa: – Lời chúc Bạn xa, Bạn gần,

Hai Ngàn Hai Mốt (2021) Tân Xuân,

Nguyện cầu Thượng Đế ban ân dồi dào!

 

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả: quocbao_30@yahoo.com