Vịnh Hai Bà

Bài xướng

VỊNH HAI BÀ

Nợ nước thù chồng nặng cả hai
Cùng em chia sẻ bước chông gai
Sơn hà dựng lại, dân ghi đức
Vương bá xây nền quốc chính ngôi
Lãng Bạc gương xưa còn rạng tỏ
Cột Đồng dấu cũ chửa mờ phai
Biển dâu mấy độ mòn bia đá
Thanh sử màu son vẫn sáng ngời!

Kim-Y Phạm Lệ Oanh

(1913-1999)

 

Bài họa

VỊNH HAI BÀ

 Tưởng niệm Trưng Vương sáu tháng hai
Nữ lưu từng nếm mật nằm gai
Tướng xua Tô Định, tan muôn giặc
Vua ngự Mê Linh, đẹp một ngôi
Nợ nước lo đền lòng chẳng nhụt
Thù nhà quyết trả chí không phai
Thân gieo dòng Hát hương thơm nức
Gương chiếu trời Nam ánh rạng ngời!

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(1999)

Diệt Ngay Lục Tặc Ngoài Đời

Thơ Tâm Minh Ngô Tằng Giao

 

“Lục căn” là sáu cơ quan

Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi và Thân, Ý người

Qua đây mà cảnh bên ngoài

Nhập vào quấy nhiễu phá hoài thân tâm

Rất nhiều cảnh vật cõi trần

Tựa như bụi bẩn gieo mầm nguy tai.

*

MẮT nhìn muôn vật, hình hài

Màu mè, sắc tướng phô bày vây quanh

Dễ thương, quyến rũ, đẹp xinh

Ngắm hoài say đắm trở thành u mê.

*

TAI nghe các tiếng vọng về

Du dương giọng hát, tỉ tê lời người

Ngọt ngào, êm dịu, lả lơi

Nghe hoài đắm đuối, mê tơi tâm hồn.

*

MŨI khi ngửi đẫm mùi thơm

Nhang trầm, cây trái, hoa vườn ngát hương

Phấn son thân thể nõn nường

Thế là mê mẩn, vấn vương cõi lòng.

*

LƯỠI khi nếm phẩm vật xong

Nhâm nhi mùi vị ướp trong miệng mình

Đậm đà, ngon ngọt, thơm lành

Thế là ham muốn quẩn quanh khó rời.

*

THÂN khi tiếp xúc vời người

Lâng lâng khoái lạc suốt đời khó quên

Làn da nồng ấm dịu mềm

Khơi nguồn tham dục, xa miền chân tu.

*

Ý là nghĩ ngợi, suy tư

Trong lòng tơ tưởng điều ưa thích hoài

Còn đâu nhận thức đúng sai

Mê mờ chân tánh, xa rời thiện tâm.

*

Ngẫm ra qua nẻo “lục căn”

Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi và Thân, Ý người

“Lục trần” sáu đám bụi đời

Từ ngoài xâm nhập phá hoài thân tâm

Giống như trộm cướp dữ dằn

Gọi tên “Lục tặc” sáu quân giặc này.

*

Sáu tên giặc mãi ra tay

Nhập vào quấy nhiễu cướp ngay pháp lành,

Phá tan công đức tu hành

Thiện căn tổn giảm, tịnh thanh mất rồi

Giặc gieo đau khổ mãi thôi

Khiến ta đày đọa sống đời trầm luân

Luân hồi sinh tử xoay vần

Cho nên “Lục tặc” ta cần diệt đi!

Diệt ngay sáu giặc cận kề

Giữ cho an lạc trọn bề thân tâm!

Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO

Tôi Yêu

Thơ Trần Quốc Bảo

Tôi nắn nót viết chữ “Yêu” thật đẹp!

Bao phủ người, bao phủ trái tim tôi,

Bởi Tình Yêu là lẽ sống trên đời,

Là Hạnh phúc, là Thiên đàng hạ giới.

    

Kìa! muông thú, cũng biết tình đồng loại,

Huống con người, sao lại chẳng Yêu nhau!

Những hận thù, hãy xóa bỏ cho mau,

Sống vị tha, hưởng niềm vui bất tận!

 

Khi vào đời, hiền lành, không hờn giận,

Lúc ra đi, lòng thanh thản, xuôi tay!

Ghi được chữ “Yêu” nhật ký mỗi ngày

Ta sẽ có dòng đời: – Dòng Hạnh Phúc

     

Tôi Yêu quê, dù quê hương tù ngục

Đồng bào tôi, bị cộng sản đọa đầy

Giải non sông, tràn tủi nhục đắng cay

Mối Tình Quê, vẫn! trăm thương ngàn nhớ!

 

Ở xứ người… tuy biết rằng tạm bợ…

Song tôi Yêu tha thiết, chốn tạm dung

Đành lẽ, nơi đây là bước đường cùng,

Nhưng có ánh mặt trời soi rạng rỡ!

 

Đàn bướm lượn, trên dàn hoa mới nở

Ríu rít chim ca, trong khóm trúc đào

Gió vươn mình lả lướt ngọn phi lao

Muôn cảnh vật Trời cho… tôi Yêu lắm!

 

Và trải xuống, mối tình Thơ say đắm,

Với Yêu thương, gửi Bạn, bốn phương trời

Những hồi âm nhận được, ấm tim tôi

Nói “Yêu Thương” – lời “Thương Yêu”  đáp vọng!

           

Em yêu ơi!… một ngày ta còn sống

Là một ngày Yêu tha thiết nồng nàn

Vươn đôi tay, ôm hết cả nhân gian

Ôm Tổ Quốc…  và ôm Em Yêu dấu!

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả: quocbao_30@yahoo.com

In Flanders Fields

Lieut.-Col. John McCrae

In Flanders fields the poppies blow
Between the crosses, row on row,
That mark our place; and in the sky
The larks, still bravely singing, fly
Scarce heard amid the guns below.

We are the Dead. Short days ago
We lived, felt dawn, saw sunset glow,
Loved and were loved, and now we lie
In Flanders fields.

Take up our quarrel with the foe;
To you from failing hands we throw
The torch; be yours to hold it high.
If ye break faith with us who die
We shall not sleep, though poppies grow
In Flanders fields.

Lieut.-Col. John McCrae
(1872-1918)

Trong Chiến Địa Flanders

Chốn đây chiến địa Flanders
Hoa anh-túc nở nên thơ giăng cùng
Giữa hàng thánh giá chập chùng
Chúng ta yên nghỉ nơi vùng thảnh thơi;
Sơn ca dạn dĩ đầy trời
Nhởn nhơ lượn hót giữa nơi súng gầm.

Chúng ta vừa mới lìa trần
Vừa lìa cuộc chiến, xác thân về nguồn.
Trước đây từng sống vui buồn
Ngắm bình minh đẹp, hoàng hôn diễm kiều,
Đã từng yêu, từng được yêu
Bây giờ nằm xuống phiêu diêu chốn này.

Trước khi ngã gục, xuôi tay
Ta trao chiến hữu đuốc đây hãy cầm!
Hãy đối đầu, chặn địch quân!
Giương cao đuốc sáng! Bảo toàn quốc gia!
Bạn ơi nếu phụ lòng ta
Niềm tin tan vỡ, xót xa vô bờ,
Dù hoa nở rực Flanders
Chúng ta tử sĩ bao giờ nghỉ yên!

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(chuyển ngữ)

Nhìn Người Lại Thấy…

Thơ Trần Văn Lương

Dạo:

Nhìn người anh dũng chống Nga,

Nhìn quê mình lại xót xa trăm phần.

 

Nhìn Người Lại Thấy…

 

    Xóa biên giới, lính Nga tràn ngập,

    Chiến tranh đà sầm sập tới nơi.

        Hỏa châu, đạn pháo đầy trời,

Tưởng chừng bão tố ngoài khơi ập vào.

 

    Quân giặc tiến ào ào như thác,

    Mạng người so cỏ rác nào hơn,        

        Đạn gào, bom thét từng cơn,

Đau thương vỡ đất, oán hờn tung mây.

 

    Chuỗi tàn phá đêm ngày tiếp nối,

    Trời Ukraine lửa khói mịt mù,

        Từng khu cháy lại từng khu,

Người dân vô tội, đạn thù chẳng dung.

 

    Tổng thống với lính cùng cam khổ,

    Nơi tuyến đầu bom nổ đạn bay,

        Bảo rằng nếu số chẳng may,

Cũng mừng sẽ được táng ngay quê nhà.

 

    Dân chúng phải bôn ba lánh nạn,

    Mong cuối đường di tản gặp may.

        Giặc thù pháo kích liền tay,

Khắt khe định mệnh, đắng cay cơ trời.

 

    Trạm truyển mộ, người người tiếp nối,

    Tình nguyện cùng đánh đuổi xâm lăng,

        Nhìn nhau chẳng nói chẳng năng,

Mắt rưng rưng mắt, lòng hăng hái lòng.

 

    Thầm biết rõ giặc đông gấp bội,

    Mình phải còn chống chọi nhiều nơi,

        Chỉ mong làm hết sức người,

 Thắng thua phó mặc cho Trời lo toan.

 

    Người dân sống bình an ngoài nước,

    Cũng ghi danh để được trở về,

        Góp bàn tay giữ gìn quê,

Khổ đau, sống chết chẳng hề để tâm.

 

    Toàn dân tộc âm thầm chịu đựng,

    Quyết hy sinh giữ vững cơ đồ,

        Cho dù quân ít thế cô,

Cho dù có thể không mồ che thây.

 

    Giặc tàn ác thẳng tay oanh tạc,

    Xác người dân rải rác xa gần,

        Nơi ăn chốn ở mất dần,

Trẻ già lớn bé nương thân chốn nào?

 

    Nhưng bạo lực không sao diệt được

    Những tấm lòng yêu nước nơi đây,

        Vững tin chẳng chóng thì chầy,

Bọn xâm lăng sẽ bó tay tan hàng. 

 ***

    Việt nam lại vô vàn khác biệt,

    Bạo quyền đà bán hết non sông,

       Cắt từng mảnh đất cha ông,

Từ rừng đến biển cúc cung dâng Tàu.

 

    Nhìn quê cũ, càng đau đớn dạ,

    Càng vật vờ buồn bã xót xa.

        Dân đông hơn hẳn người ta,

Sao không chống giặc lại ra cõng vào?

 

    Lũ thái thú quyền cao trâng tráo,

    Trước toàn dân, dám bảo công khai,

        Rằng mình chém giết lâu nay,

Chính là thí mạng đánh thay Nga Tàu.

 

    Ai cũng biết vì đâu dân Việt

    Đánh cá thường bị giết liên miên,

        Nhưng mà bọn Vẹm đảo điên,

Bảo do “tàu lạ”, chính quyền nào hay.

 

    Lòng yêu nước ngày nay đã chết,

    Dân bây giờ dẹp hết đấu tranh,

        Chỉ cần thắng một trận banh,

Quê hương mất hoặc tan tành, chẳng sao!

  ***

    Nhân loại ở nơi nào cũng thế,

    Khác nhau vì thể chế mà thôi,

        Nước người hào khí sục sôi,

Nước mình hí hởn làm tôi giặc Tàu.

 

    Nhỡ con cháu ngày sau cắc cớ

    Hỏi quê mình nay ở nơi nao,

        Bản đồ mới vội nhìn vào,

Quê xưa nào thấy, nghẹn ngào lặng thinh.

 

   Trần Văn Lương

    Cali, 3/2022