Lê Trần
Ông già ngồi lọt thỏm trong cái ghế bành nâu. Nắng buổi sáng từ cửa sổ chiếu vào những sợi tóc muối tiêu, nhẩy múa trên những chậu cây kiểng trong căn phòng khách rộng. Gió bên ngoài làm đong đưa những tàng lá dogwood lai trước cửa, vẽ trên tường những bức tranh linh động, luôn luôn biến đổi , với những nét chấm phá lạ kỳ. Người đàn bà gánh trái cây, trong bức tranh thêu treo trên tường, y như bị những vệt nắng đẩy ra khỏi khung gỗ, chân bước nhịp nhàng theo tà áo bay bay, nghiêng nghiêng dưới sức nặng của mấy thúng cam quit chin vàng. Căn phòng đầy ánh sáng và thinh lặng, như tâm hồn của người già đang ngồi kia, đã hết hệ lụy của trần gian bon chen, bình thản nhìn thời gian tí tách rơi.Đọc thêm…