Tụng Trà

Thơ Trần Quốc Bảo

Thuở xa xưa, lúc tuổi còn thơ ấu,

Những sớm mai, khi phụ mẫu dùng trà

Tôi thường ngồi trong lòng mẹ hoặc cha,

Thỉnh thoảng được mẹ cha cho uống ké.

 

Thế nên tôi ghiền trà từ tấm bé,

Cho tới nay, tám chín chục năm qua.

Nhìn khay trà, liên tưởng đến mẹ cha,

Uống nước nhớ nguồn… nhớ ơi là nhớ !!!

 

Rồi trưởng thành, ngày đầu tiên lấy vợ

Cùng người yêu, khi làm lễ Thành hôn,   

Nghi thức trao nhau cả xác lẫn hồn,

Là uống chung một ly trà hạnh phúc. 

 

Trà tiếp sức, suốt con đường thế tục,

Trà, niềm vui, giải tỏa mọi ưu phiền.

Trên đường đời, khi gặp được bạn hiền,

Họp bạn “trà đàm”, là những giờ hạnh ngộ.

  

Trà chính thực, chất keo sơn gắn bó,

Tứ hải giao tình; Tri kỷ tri âm.

Cuộc đời ta, dù trôi nổi, thăng trầm,

Nâng ly trà vẫn thấy vầng nhật nguyệt. 
 
     
Xưa trận mạc, xông pha vùng quyết liệt,

Uống ly trà, coi nguy hiểm nhẹ tênh!

Gặp thời kỳ vận Nước đảo điên,

Thân bách chiến, bỗng sa vòng tù ngục.

 

Lúc vô phúc; mới biết trà là “phúc”,

Chiêu ngụm trà, chuyện khổ nhục, coi pha!

Lao động tay chân mà có hớp trà,

Giải mệt nhọc, sức tăng cường bền bĩ.

 

Trà đem tới cho văn nhân thi sĩ,

Cảm hứng trào dâng, ngôn ngữ xuất thần!  

Tọa ẩm “trà thiền”, giúp vị tu hành,

Lòng đại từ bi; Tâm năng hỉ xả.

 

Trà rất thường,  nào có gì xa lạ,

Nhưng trà là vưu vật của đời ta.

Biết dùng trà, thì hưởng được tinh hoa,

Của : -Trời đất – Quê hương và -Tư tưởng.

 

Thưởng thức trà, với tâm hồn hướng thượng

Phúc dạt dào vô lượng, ở tầm tay !

Hân hoan tụng trà, muôn vạn điều hay !!!

Trà thấm đượm vị Quê Hương bát ngát!!!

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của Tác Giả: quocbao_30@yahoo.com

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *