Hoài Ziang Duy
Tôi đứng nhìn em
Người thiếu phụ đứng ở bức tường đá đen
Có chồng chết ở chiến trường Việt nam
Mấy chục năm qua như lời em kể
Mỗi năm tháng tư
Hoa đào mở hội
Trên mặt phẳng đá đen cuộc đời trơ trụi
Năm mươi bảy ngàn chiến binh, quan, quân ghi dấu
Thấy lại tên chồng
Hồi ức chuyện năm xưa
Mấy mươi năm qua, lịch sử nhục vinh còn đó
Tên kề tên không phân biệt chức danh
Khi chết đi thân người nằm xuống
Cũng cầm bằng
Một nghĩa như nhau
Em trở về, tôi tháng tư đen
Tìm lại tên ai trên bức tường hồi ức
Tôi bâng khuâng lòng đêm canh thức
Xương máu đồng bào
Đồng đội tôi
Người lính vô danh
Đâu có bức tường nào ghi đủ chiến cuộc Việt Nam
Cả triệu người nhà tan phận nát
Sau chiến tranh, chiến binh người lưu lạc
Có còn đâu tổ quốc quay về
Dẫu hôm nay, cho cùng màu da mẫu hệ
Thấy sống còn
Đâu có nghĩa như nhau
Hỡi cô gái ở bức tường đá đen
Em dò lấy tên người thân quá cố
Có thấy tôi, mang tên người chết trước
Sử xanh kia sao buông bỏ nửa chừng
Không biết em nghĩ gì ở tháng tư
Tôi đứng đây vịn cành đào trĩu nặng
Bức tường đen, đứng ngoài xa thầm lặng
Vẫn thấy gần nước mất với khăn tang.
*( Bức tường tưởng niệm chiến tranh VN tại Washington D.C.)
Hoài Ziang Duy
(trích trong thi tập “ĐỨNG TỰA BÊN ĐỜI”, xuất bản tháng 4-2019)