Thơ Trần Văn Lương
Dạo:
Nhìn người anh dũng chống Nga,
Nhìn quê mình lại xót xa trăm phần.
Nhìn Người Lại Thấy…
Xóa biên giới, lính Nga tràn ngập,
Chiến tranh đà sầm sập tới nơi.
Hỏa châu, đạn pháo đầy trời,
Tưởng chừng bão tố ngoài khơi ập vào.
Quân giặc tiến ào ào như thác,
Mạng người so cỏ rác nào hơn,
Đạn gào, bom thét từng cơn,
Đau thương vỡ đất, oán hờn tung mây.
Chuỗi tàn phá đêm ngày tiếp nối,
Trời Ukraine lửa khói mịt mù,
Từng khu cháy lại từng khu,
Người dân vô tội, đạn thù chẳng dung.
Tổng thống với lính cùng cam khổ,
Nơi tuyến đầu bom nổ đạn bay,
Bảo rằng nếu số chẳng may,
Cũng mừng sẽ được táng ngay quê nhà.
Dân chúng phải bôn ba lánh nạn,
Mong cuối đường di tản gặp may.
Giặc thù pháo kích liền tay,
Khắt khe định mệnh, đắng cay cơ trời.
Trạm truyển mộ, người người tiếp nối,
Tình nguyện cùng đánh đuổi xâm lăng,
Nhìn nhau chẳng nói chẳng năng,
Mắt rưng rưng mắt, lòng hăng hái lòng.
Thầm biết rõ giặc đông gấp bội,
Mình phải còn chống chọi nhiều nơi,
Chỉ mong làm hết sức người,
Thắng thua phó mặc cho Trời lo toan.
Người dân sống bình an ngoài nước,
Cũng ghi danh để được trở về,
Góp bàn tay giữ gìn quê,
Khổ đau, sống chết chẳng hề để tâm.
Toàn dân tộc âm thầm chịu đựng,
Quyết hy sinh giữ vững cơ đồ,
Cho dù quân ít thế cô,
Cho dù có thể không mồ che thây.
Giặc tàn ác thẳng tay oanh tạc,
Xác người dân rải rác xa gần,
Nơi ăn chốn ở mất dần,
Trẻ già lớn bé nương thân chốn nào?
Nhưng bạo lực không sao diệt được
Những tấm lòng yêu nước nơi đây,
Vững tin chẳng chóng thì chầy,
Bọn xâm lăng sẽ bó tay tan hàng.
***
Việt nam lại vô vàn khác biệt,
Bạo quyền đà bán hết non sông,
Cắt từng mảnh đất cha ông,
Từ rừng đến biển cúc cung dâng Tàu.
Nhìn quê cũ, càng đau đớn dạ,
Càng vật vờ buồn bã xót xa.
Dân đông hơn hẳn người ta,
Sao không chống giặc lại ra cõng vào?
Lũ thái thú quyền cao trâng tráo,
Trước toàn dân, dám bảo công khai,
Rằng mình chém giết lâu nay,
Chính là thí mạng đánh thay Nga Tàu.
Ai cũng biết vì đâu dân Việt
Đánh cá thường bị giết liên miên,
Nhưng mà bọn Vẹm đảo điên,
Bảo do “tàu lạ”, chính quyền nào hay.
Lòng yêu nước ngày nay đã chết,
Dân bây giờ dẹp hết đấu tranh,
Chỉ cần thắng một trận banh,
Quê hương mất hoặc tan tành, chẳng sao!
***
Nhân loại ở nơi nào cũng thế,
Khác nhau vì thể chế mà thôi,
Nước người hào khí sục sôi,
Nước mình hí hởn làm tôi giặc Tàu.
Nhỡ con cháu ngày sau cắc cớ
Hỏi quê mình nay ở nơi nao,
Bản đồ mới vội nhìn vào,
Quê xưa nào thấy, nghẹn ngào lặng thinh.
Trần Văn Lương
Cali, 3/2022