Thơ Tâm Minh Ngô Tằng Giao
“Lục căn” là sáu cơ quan
Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi và Thân, Ý người
Qua đây mà cảnh bên ngoài
Nhập vào quấy nhiễu phá hoài thân tâm
Rất nhiều cảnh vật cõi trần
Tựa như bụi bẩn gieo mầm nguy tai.
*
MẮT nhìn muôn vật, hình hài
Màu mè, sắc tướng phô bày vây quanh
Dễ thương, quyến rũ, đẹp xinh
Ngắm hoài say đắm trở thành u mê.
*
TAI nghe các tiếng vọng về
Du dương giọng hát, tỉ tê lời người
Ngọt ngào, êm dịu, lả lơi
Nghe hoài đắm đuối, mê tơi tâm hồn.
*
MŨI khi ngửi đẫm mùi thơm
Nhang trầm, cây trái, hoa vườn ngát hương
Phấn son thân thể nõn nường
Thế là mê mẩn, vấn vương cõi lòng.
*
LƯỠI khi nếm phẩm vật xong
Nhâm nhi mùi vị ướp trong miệng mình
Đậm đà, ngon ngọt, thơm lành
Thế là ham muốn quẩn quanh khó rời.
*
THÂN khi tiếp xúc vời người
Lâng lâng khoái lạc suốt đời khó quên
Làn da nồng ấm dịu mềm
Khơi nguồn tham dục, xa miền chân tu.
*
Ý là nghĩ ngợi, suy tư
Trong lòng tơ tưởng điều ưa thích hoài
Còn đâu nhận thức đúng sai
Mê mờ chân tánh, xa rời thiện tâm.
*
Ngẫm ra qua nẻo “lục căn”
Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi và Thân, Ý người
“Lục trần” sáu đám bụi đời
Từ ngoài xâm nhập phá hoài thân tâm
Giống như trộm cướp dữ dằn
Gọi tên “Lục tặc” sáu quân giặc này.
*
Sáu tên giặc mãi ra tay
Nhập vào quấy nhiễu cướp ngay pháp lành,
Phá tan công đức tu hành
Thiện căn tổn giảm, tịnh thanh mất rồi
Giặc gieo đau khổ mãi thôi
Khiến ta đày đọa sống đời trầm luân
Luân hồi sinh tử xoay vần
Cho nên “Lục tặc” ta cần diệt đi!
Diệt ngay sáu giặc cận kề
Giữ cho an lạc trọn bề thân tâm!