Bão Cuồng

Thơ Cao Nguyên

người ơi! đốt lửa giùm em
cho tan đói lạnh qua đêm bão cuồng
lũ dồn, sóng quặn, xoáy nguồn
xé rừng, toạc đất, vỡ cồn lúa khoai
quê ta nghèo đói luân hồi
mãi râm ran khóc rối bời ruột gan
năm nào bão chẳng dập ngang
còn đay nghiến gió cho oan nghiệt tràn
mẹ ôm cái bóng ru giòn
thân con nước cuộn hồn còn quẩn quanh
xót đời cha níu mái tranh
đã tan hoang vỡ tanh banh cột kèo
tội em náu giữa quê nghèo
đời qua đếm tuổi trên điều rủi may
chưa về buồn đã quắt quay
gặp em nước mắt chắc đầy ngợp tim
chỉ đành đốt lửa giùm em
xua tan đói lạnh qua đêm bão cuồng
ngủ đi em nhé, ngủ ngon
đừng kinh hãi mẹ ru giòn bóng con!

Cao Nguyên

Thanh Hóa Của Tôi

Thơ Trần Quốc Bảo

Ngày xưa Thanh Hoá của tôi ơi !

Kỷ niệm vàng son buổi thiếu thời

Hè tới Đoàn Sinh Công cắm trại

Sầm Sơn lồng lộng gió trùng khơi

 

Ôi Thanh Hóa, trùng trùng nỗi nhớ

Đất Lam Sơn, trang sử rạng ngời

Vùng Núi Nưa địa linh nhân kiệt

Triệu Trinh Vương oanh liệt một thời

 

Miền Đông Sơn, Trống Đồng Ngọc Lũ

Nền Văn Minh Lạc Việt muôn đời

Vào núi Giáp Sơn, Hang Từ Thức

 Người xưa nhập động lên Thiên Thai

 

Thanh Hóa oai hùng trang sử máu

Ba Làng Tân Đạo, những đầu rơi

Nơi pháp trường ngàn người tử đạo

Vinh danh Thiên Chúa đến muôn đời

 

Những ngày nghỉ học về thăm Ấp

Cánh đồng chiêm vàng óng chân trời

Mẹ già cười, răng đen rưng rức

”Được mùa Nông Cống, sống mọi nơi”

 

Cầu Hàm Rồng vươn mình đứng giữa

Chín mươi chín ngọn núi Đá Vôi

Điền Hộ, Nga Sơn vào Tam Tổng

Con tầu ngừng lại ở Ga Gôi

 

Đường lên Cẩm Thủy xa tăm tắp

Chênh vênh nhà sàn ngang lưng đồi

Nàng Thái Hồi Xuân ngồi dệt lụa

Tay ngà thoăn thoắt chuyển con thoi

 

Mùa lũ, nước dâng tràn Sông Mã

Mênh mông Nhân Lộ, khúc gò bồi

Mỗi năm mỗi lụt, ôi vất vả !

Rứa tề, cuộc sống vẫn êm trôi

 
Ngược dòng Sông Chu về Bái Thượng

O Mường Lang Chánh nặng vai gùi

Thơm thơm mùi quế, mùi măng, nấm

Váy chàm, yếm chẽn đẫm mồ hôi

 

Đến Thường Xuân, rượu cần nếp núi

Say hò : ” Dắc cành dinh, tày ơi ! ”   (*)

Dân ”Tày” sơn cước hồn mộc mạc

Yêu thương nhau, trao nhau tình người

 

Thanh Hóa trong tôi nguyên nỗi nhớ

Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ khôn nguôi

Cội hoàng mai giữa vườn Thanh ấy

Hoa cũ, người xưa . . . tản mạn rồi

 

Tôi vẫn nhớ người tình Thanh Hóa

Kỷ niệm yêu đương buổi thiếu thời

Nụ hôn đầu, trên đồi hoa tím

Bây giờ nhìn lại qúa xa xôi !

 

 – Có phải Bạn là người Thanh Hoá

Đang đọc thơ tôi ở cuối trời ?

Xin nhận nơi đây, dù xa lạ

Tấm Tình Quê, tự đáy lòng tôi.

 

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả: quocbao_30@yahoo.com

(*) Dắc cành dinh, Tày ơi = Đánh (khua, gõ) cồng lên, bạn Tày ơi!

Đêm Trung Thu

Thơ Cao Nguyên

Tháng Tám nhớ Rằm Trung Thu
xa trong vằng vặc tít mù xuân em
nhớ xưa Phố rợp Hoa Đèn
chân chen, tay vẫy – chê khen bạn mình

Đèn mày xấu. Đèn tao xinh
chòng qua ghẹo lại cái tình trẻ con
chia nhau miếng bánh thơm ngon
miệng cười ha hả vun tròn tuổi mơ

Anh còn nhớ mấy câu thơ
em viết từ dạo ngẩn ngơ vì tình:
” đêm nay Trăng đẹp. Trăng xinh
Chị Hằng, Chú Cuội – phải mình không anh? “

Vậy mà đã mấy mươi năm
Cuội – Hằng xa cách, tình thành chiêm bao
dõi em theo một ánh sao
tim còn rung nhịp ra vào tuổi thơ

Đêm Trung Thu – anh vẫn chờ
em về trẩy hội giữa Thơ và Đèn
Hằng ơi! Cuội vẫn nhớ em
ngọn đèn xưa ấy sáng lên rồi nè !

Cao Nguyên

Chiếc Rolex Ân Nghĩa

Truyện Ngắn  Trần Quốc Bảo

Đakao ngày 30-10-1971

Kính gửi Thiếu Uý Bùi Dương Uy,  KBC 6757

Anh Uy ơi! Anh chết thật rồi hả anh Uy!

Cho đến bây giờ em vẫn chưa tin là anh đã chết.

Chết gì mà dễ quá vậy? Chết gì vô lý vậy hả anh?

Tối hôm qua em đem cái đồng hồ Rolex đến nhà thì ông Cậu (Bố) anh cho hay anh vừa tử nạn ở Qui Nhơn ngày 24-10-1971, máy bay do Thiếu Uý Nguyên bạn anh lái, bị trục trặc sao đó, đâm vào núi Chúa. Toán trực thăng cấp cứu, đã tìm được xác anh, hiện giờ anh đang nằm ở nhà xác Quân Y Viện Qui Nhơn. Mợ anh hay tin, xúc động đến ngất xỉu, vừa được chở vào nhà thương.

Trời! Thật không ngờ, cuộc sống con người lại kết thúc bất ngờ và thảm khốc đến như vậy! Em đứng khựng như chôn chân ở trước cửa nhà.

Trên mặt tủ chè giữa nhà, tấm hình bán thân của anh, đặt trước tượng Thánh Giá, hai ánh nến lung linh. Cặp mắt anh… Trời ơi! Em sợ quá, cặp mắt trong tấm hình sao mà tinh anh đến thế! Anh nhìn em chằm chằm. Em chợt giật mình thảng thốt nhớ đến chiếc đồng hồ Rolex đang cầm nơi tay, lũ quái trong băng “Batman Dakao” cướp giựt của anh hôm thứ bảy, chúng nhờ em đem hoàn trả lại anh.

Nhưng… anh không còn nữa, chỉ còn ông Cậu anh đứng giữa căn phòng vắng lặng. Gương mặt ông hốc hác trông thật thiểu não, cặp mắt như thất thần, chắc ông không nhìn thấy di vật quí giá của anh trong tay em.

Không hiểu sao lúc ấy em lại không trao luôn chiếc đồng hồ Rolex cho ông Cậu anh cho rồi! Em bỏ vào túi, lẳng lặng quay đi. Hình như em đã khóc.

Anh Uy, anh có nghĩ rằng việc xui xẻo mất đồng hồ, đã là điềm báo trước cái chết bi thảm của anh không? Anh có nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ cần đến đồng hồ nữa? Thời gian đâu còn nghĩa gì với anh bây giờ anh nhỉ! Bây giờ, với anh, tất cả đều là hư vô. Trong cái hư vô bất tận, thế giới của thần linh, đã có linh hồn anh, tấm linh hồn tuyệt đẹp và thánh thiện.

Đã đành anh hoàn toàn trút bỏ vật chất. Song em vẫn ân hận rằng, khi chết trên tay anh không còn chiếc Rolex này.  Chiếc đồng hồ mà lũ quái Batman Dakao coi là một kỷ vật vô cùng quí giá.

Lũ chúng không bao giờ quên được ngày anh đem nó đến tiệm Cầm Đồ Bình Dân cầm lấy 40,000đ đưa cả cho băng Batman Dakao để lo chôn cất gia đình thằng Mọi Cà Chua – Bố Mẹ và hai đứa em nó bị pháo kích chết hồi Mậu Thân. Ngay thằng Mọi Cà Chua cũng không ngờ anh thương nó đến thế.

Hằng ngày mỗi buổi sáng nó đều đến đánh giày cho anh trước khi đi làm, và tối thì đến nhà bỏ báo.  Nó kể chuyện, có một lần nó khều cái bật lửa Zippo của anh, bị anh chộp được, anh nổi nóng đã gài cho nó hai cái bạt tai.

Vậy mà hôm thấy nó mang hai cái khăn trắng đại tang, cặp mắt ngấn lệ sưng húp, quì sụp xuống đánh giày cho anh, khi hỏi và biết gia đình nó vừa bị pháo kích chết sạch, anh đã khóc lên rưng rức với nó. Rồi bất ngờ anh đi cầm đồng hồ lấy tiền cho nó.

Anh biết không! Thằng Mọi Cà Chua và cả băng Batman Dakao đã ngẩn ngơ trước nghĩa cử từ thiện vô cùng cao đẹp của anh, tụi nó họp băng lại tìm cách đáp lễ anh, và chúng đã hành động theo thể thức đặc biệt du đãng.

Thằng Út Ghẻ bám anh suốt hai buổi chiều ở Thanh Thế “choọc” cho được cái bóp, lục tìm thấy tấm giấy cầm đồ, rồi lại bí mật nhét bóp vào túi anh. Anh coi tụi nó nghề chưa!

Trong suốt ba tháng, băng tụi nó cặm cụi đánh giày, bán báo, bán kem, v.v… cố dồn tiền chuộc lại cái Rolex. Nhưng rốt cuộc chỉ gom góp được có 20 ghim thành thử không thực hiện được ý định đó. Thật ra nếu muốn có bốn, năm mươi ghim một cách phi pháp, đối với tụi em dễ ợt! chẳng khó khăn gì. Chỉ túa ra “mõi” một bữa là dư đủ, song chúng em đã không làm vậy, mà quyết tâm “làm ăn lương thiện” để đáp lại tấm lòng vàng từ thiện của anh.

Hôm thằng Mọi Cà Chua giỗ trăm ngày gia đình nó, anh được mời tới dự và đã phải kinh ngạc khi chúng đưa trả lại tấm giấy cầm đồ kèm 20 xấp, anh liền từ chối số tiền đó, và vì thế, băng “Batman Dakao” càng kính mến anh hơn.

Vài ngày sau anh đi chuộc lại cái đồng hồ, và đã đồng ý cho băng tụi nó khắc vào mặt sau câu kỷ niệm “Ghi ơn đại ân nhân Batman Dakao”.

Thế mà trước khi chết, anh lại bị chính một quái Batman Dakao tước mất cái Rolex ân nghĩa này. Anh Uy biết thằng chó nào thủ phạm không? Thằng Chín Chìa Vôi đấy anh! Nó là anh bà con của thằng Mọi Cà Chua, thế mời khốn nạn, dã man, tàn bạo, vô nhân đạo, ác ôn côn đồ chứ!

Nhưng, thưa anh… quả đó là một sự ngẫu nhiên, một ngẫu nhiên vô cùng bi thảm.

Để em kể anh nghe: Chiều hôm thứ sáu 22-10-1971 thằng Mọi Cà Chua ngồi đếm báo ở rìa đường Lê Lai, một chiếc xe du lịch ào qua đụng tung nó lên lề, máu họng trào ra ngất liền tại chỗ. Khốn khổ! Thân phận nó mồ côi mồ cút, như anh biết đó! Bà con thân thích chẳng còn ai ngoài thằng Chín Chìa Vôi. Thằng Chín khóc nức nở đưa em vào bệnh viện, trong tui không có lấy một đồng bạc. Rồi chẳng hiểu cách nào mà nó đớp được cái Rolex.

Vừa nhìn thấy là em biết ngay của anh. Giận quá, em chửi toáng lên:

– Tiên sư nhà mày! Cái thằng Chìa Vôi! Bộ hết “địa mập” rồi sao mà nhè ngay Bố Ân Nhân của băng, mày “lương” cái “đổng” này.

– Ủa! Sao lạ vậy cà! – Chín Chìa Vôi trợn mắt. Mày nói gì? “Đổng” này của “khứa” nào?

Em lật mặt sau đồng hồ dí hàng chữ khắc kỷ niệm vào sát mặt Chín Chìa Vôi, hét lên

– “Khứa” nào à! Anh Uy đây nè! Bố Ân Nhân nhà mày đấy con ạ.

– Úi cha! – nó sững sờ, bứt tai bứt tóc. Tổ trác tao rồi! Hèn chi tao thấy cái lưng trông quen quen.

Cơ khổ! Tính thổi bậy một quẳn kiếm “địa” cứu sống thằng Mọi, dè đâu lại gặp anh Uy. Rồi nó năn nỉ với em:

– Thôi tao nhờ mày, bằng mọi cách đem trả lại ảnh dùm tao, bữa nào thằng Mọi nó khỏi, anh em tao sẽ đến lậy ảnh xin lỗi.

Em đã nhận lãnh chiếc đồng hồ. Nhưng em không giúp được nó theo ý muốn, vì anh đã chết rồi. Anh Uy yêu quí của chúng em ơi! Sao sự việc xảy ra lại bất ngờ và bi thảm đến thế nhỉ. Bi thảm thêm nữa là khi em cầm cái Rolex trở về thì thằng Mọi Cà Chua đang hấp hối, trong tay Chín Chìa Vôi, chung quanh đủ mặt băng Batman Dakao, em về hơi trễ, song em còn nghe được một câu của thằng Mọi, nó nói với băng:

– Anh Uy… muốn chúng mày làm ăn lương thiện, tao cũng chán cái nghề ăn trộm ăn cướp rồi… có lẽ tao chết… tao xin chúng mày nghe lời anh Uy, nghe lời tao… từ nay… bỏ… bỏ hẳn.

Giọng nó nói thều thào không còn nghe rõ, song khi em giơ cái đồng cái đồng hồ ra, mắt nó vụt sáng lên, nó lắp bắp mấy tiếng:

– Anh Uy! Anh Uy!…

Rồi nó đi theo anh luôn!

Anh Uy ơi! Bây giờ thì em đang khóc thật đây. Không biết em khóc vì anh hay vì thằng Mọi, nhưng có điều chắc chắn, tâm hồn em bỗng thấy bình tĩnh lạ thường. Em có thể đoan chắc với anh là tụi Batman Dakao, từ nay có ai vứt “đổng” ra giữa đường cũng sẽ không có thằng nào “lương” nữa. Tụi nó đã thề độc trước thi hài thằng Mọi Cà Chua là “làm ăn lương thiện”, lời thề như dao chém cột, anh cứ tin đi!

Còn cái Rolex của anh… Anh ơi! Em đã mại được 30 xin, số tiền này vừa đủ để tụi Batman chôn cất thằng Mọi.

Anh Uy ơi! Hôm nay em lên An dưỡng Viện Biên Hoà thăm mộ anh, em sẽ đốt lá thư này để gửi nó về thế giới thần linh cho anh, em biết không bao giờ anh giận tụi em, anh luôn luôn thương chúng em, và nếu anh chứng kiến được lời thề độc của Batman Dakao, hẳn anh sẽ hài lòng và mỉm cười rất tươi nơi chín suối.

Xin chào biệt anh.    Em của anh.
Tái bút: Anh Uy ơi! Băng “Batman Dakao” xin em biên tên thánh Phêrô của anh để tụi nó nhớ và cầu nguyện mãi mãi cho Linh hồn Anh. Em đã phải dậy chúng nó “làm dấu” và đọc một kinh ngắn: “Chúng con cậy vì danh Chúa nhân từ, cho Linh hồn Phêrô được lên chốn nghỉ ngơi, hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời, sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen.”  –
Vĩnh biệt anh một lần nữa. Em của anh.                                                        

                 —–o0o—–

(Chuyện ngắn này, sau khi tôi rời Sài gòn, tưởng đã bị thất lạc. May sao nay mới tìm lại được. –  Câu chuyện kể trên đây là có thật, tác giả Trần Quốc Bảo viết năm 1974 tại Sài gòn, dựa theo lời kể lại của các em trong băng bụi đời “Batman Dakao”   –  Bài này đã được đăng trong Tuần báo Thiếu Nhi / 1974 – chủ nhiệm là nhà văn Nhật Tiến, hiện ở California  –  Nhân vật chính trong chuyện, thiếu úy Bùi Dương Uy, chính là cháu của tác giả – con bà Chị ruột)

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả: quocbao_30@yahoo.com

Thanks, Mom – Tạ Ơn Mẹ

THANKS, MOM

When you have a mother
who cares so much for you
that anything you want
becomes her desires.
When you have a mother
who is so understanding that
no matter what is bothering you
she can make you smile.
When you have a mother
who is so strong that
no matter what obstacles she faces
she is always confident in front of you.
When you have a mother
who actively pursues her goals in life
but includes you in all her goals
you are very lucky indeed.
Having a mother like this
makes it easy to grow up
into a loving, strong adult.
Thank you for
being this kind
of wonderful mother

Susan Polis Schutz

TẠ ƠN MẸ

Khi mà bạn có Mẹ hiền
Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần
Những gì bạn muốn bạn cần
Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
Khi mà bạn có Mẹ hiền
Cảm thông cùng bạn mãi thêm tuyệt vời
Bạn dù gặp cảnh buồn đời
Mẹ làm bạn nở nụ cười an nhiên.
Khi mà bạn có Mẹ hiền
Me thường vững chí lại thêm can trường
Dù muôn chướng ngại cản đường
Tỏ cho bạn thấy Mẹ thường tự tin.
Khi mà bạn có Mẹ hiền
Mục tiêu cuộc sống vươn lên hàng ngày
Bao gồm cả bạn trong đây
Bạn thời may mắn tràn đầy bạn ơi.
Ai mà có Mẹ vậy rồi

Trưởng thành thoải mái, cuộc đời lên hương
Kiên cường, mạnh mẽ, thân thương
Nhờ bàn tay Mẹ dễ dàng thành nhân.
Tạ ơn Mẹ quý vô ngần

Tấm gương hiền mẫu tuyệt luân rạng ngời.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(chuyển dịch)

______________________________________

Ru Hời Năm Canh

Thơ Trần Quốc Bảo

Ru con, Canh 1

À ơi!

Hạ hời ơi!

Canh một con ngủ cho say

Để mẹ ra chợ ăn mày nuôi con

Xót xa mấy chục năm tròn

Qủi ma ngự trị trên non sông này

Sống trong tủi nhục đắng cay

Mất tự do, mất luống cầy nương khoai

Mất hiện tại, mất tương lai

Như câm điếc, dưới gót giầy Cộng nô

Toàn dân uất hận giặc Hồ

Tôn thờ Cộng sản dày mồ Việt Nam

Dòng lịch sử bốn ngàn năm

Ai ngờ nay lại tối tăm thảm sầu

Mười nước mạt nhất hoàn cầu

Việt Nam Công Sản, hàng đầu con ơi!

Ru con, Canh 2

À ơi!

Hạ hời ơi!

Canh hai con ngủ cho vùi

Để mẹ ra chợ buôn chui, bán lòn

Mánh mung chằng đủ nuôi con

Đồ nhà chôm hết, đâu còn thứ chi

Hết cơm, hết cả khoai mì

Bo bo sống sượng, lấy gì con ăn

Gườm gườm mũi súng công an

Lao tù cải tạo gian nan chất chồng

Cột điện mà nó biết rông

Thì nó đã bỏ, nó dông tám đời!

Một năm ba mét vải sồi

Ăn lông ở lỗ như thời sơ khai

Vậy mà nói láo thiệt tài

Tự do, hạnh phúc, vượt ngoài chỉ tiêu! (?) ”

Ru con, Canh 3

À ơi!

Hạ hời ơi!

Canh ba con ngủ cho yên

Đừng nghe Việt Cộng tuyên truyền ba hoa

Tối ngày ông ổng qua loa

Hòa bình, độc nập, rân ta phú cường! ”

Người dân đội đất nằm sương

Những câu bịp bợm dễ thường ai tin

Thiên đường Các-mác Lê-nin

Là nơi đầy đọa ăn xin ngủ đường

Việt Nam mình thật đáng thương

Dưới tay Đảng trị, tai ương dập dồn

Với Tầu Cộng, Đảng cúi luồn

Với dân, đàn áp đến muôn kinh hoàng

Núi sông phủ một mầu tang

Mẹ nhìn con ngủ hai hàng lệ rơi!

Ru con, Canh 4

À ơi!

Hạ hời ơi!

Canh tư con ngủ cho ngoan

Ru con lòng mẹ nát tan thảm sầu

Đắng cay nhìn khắp năm châu

Việt Nam mình có phải đâu ngu hèn

Vốn dòng Hồng-Lạc Rồng-Tiên

Giang sơn như gấm hoa miền Á Đông

Biết bao liệt nữ anh hùng

Biết bao tuấn kiệt, kiếm cung văn đàn

Thế mà Nước mất nhà tan

Quốc dân gánh chịu muôn vàn khổ đau

Sĩ phu … sao chịu …cúi đầu ???

Anh thư, hào kiệt … lánh đâu hết rồi ???

Da vàng máu đỏ con ơi!

Có nghe lời mẹ ru hời năm canh ???

Ru con, Canh 5

À ơi!

Hạ hời ơi!

Canh năm con ngủ đã lâu

Niềm đau sông núi con đâu biết gì

Hỡi ơi! … Tổ Quốc lâm nguy !!!

Tầu-Cộng xâm lấn biên thùy Nước ta

Nam Quan lùi mốc thiệt xa

Ngoài khơi, Quần đảo Hoàng sa mất rồi!

Dâng Đặc khu, dâng núi đồi

Đảng dâng Vũng Áng cho người ngoại bang

Chúng làm nhà máy thép gang

Làm chim, cá chết, tàn hoang xứ mình

Than ôi! vận Nước điêu linh

Ai người cứu Nước hi sinh anh hùng ?

Qua đêm tăm tối mịt mùng

Con ơi! Tỉnh dậy rạng đông rồi kìa !

-o-

Ru con nước mắt đầm đià

“Con ơi! Nước Việt mai kia mất còn

 Tương lai Tổ Quốc tay con

Mau mau vùng dậy cứu non sông nhà !!!”

 

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả: quocbao_30@yahoo.com

Trăm Năm 

Thơ Cao Nguyên

Xưa mừng Thất Thập lai hy
nay vui Cửu Thập chẳng gì ngạc nhiên
Bảy Mươi vừa độ cao niên
nhẩn nha vui cuộc điền viên rượu trà

Buồn vui từng chặng đường qua
ngẫm cho rõ lẽ vẫn là hư không
tự mình thắp sáng cội Tâm
điểm hồng đồng tử soi vòng chân như

Sống vui nhờ có tiếng cười
trong viện dưỡng lão hay từ nhà riêng
mỗi bình minh vẫn nghe chim
hát trong nắng mọng trên miền viễn du

Chọn màu vẽ nét tâm tư
với hoa lá trổ sắc trời hân hoan
tạm quên những chuyện mất còn
ngộ duyên thiên mệnh chu toàn nhân sinh .

Cao Nguyên

Trên đường đồng hành cùng các bạn cao niên Việt Mỹ, cảm nhận  mình còn hưởng điều phúc hạnh.
Mời bạn một tách trà thơm, một ly rượu hồng hay tặng bạn môt tấm thiệp vui đều rất tuyệt vời.
Bản vẽ hôm nay trên những tấm thiệp gửi tặng bạn cao niên như tâm tình trên những dòng thơ “Trăm Năm” qua liên tưởng lời chúc “Bách Niên Giai Lão” của thời xưa .
Một trăm năm của cuộc đời trên tấm thiệp được diễn cảm qua tâm tưởng 1 cây đại thụ  với 2 vòng quay theo chu trình luân chuyển của đất trời .
Gửi tặng bạn mến thương tấm thiệp cùng bài thơ Trăm Năm với lòng trân trọng .
Cao Nguyên

Ngày Của Mẹ 2020

Thơ Cao Nguyên

Thân mến gửi đến những người
đang còn có Mẹ bên đời yêu thương

Dâng tặng Mẹ đóa hồng đẹp tuyệt vời
chứa thương yêu suốt cuộc đời của con
nhớ Mẹ lắm nhưng vẫn chưa về được
vì đường đi từng bước nhiễm vi trùng

Ngày Của Mẹ năm nay xin hẹn lại
khi an vui cùng mở tiệc chúc mừng
tình nồng ấm giữa vòng tay thân ái
đời sẽ vui như thuở tuổi đang Xuân

Kính an Mẹ yêu quý của các con
mọi ngày vẫn bình yên và mạnh khỏe
dẫu chung quanh cuộc sống đời lặng lẽ
nhưng lòng con nghe Mẹ hát lời ru

Những lời ru thấm ân tình của Mẹ
tiếp truyền nguồn sinh lực sống cho con
vượt thế cuộc qua bao thời dâu bể
Mẹ trong con tâm huyết mãi ấm nồng.

Cao Nguyên

Washington D.C. – May 08, 2020

Lockdown – Phong Tỏa

Thơ Richard Hendrick

Bài thơ “Lockdown” về nạn dịch “Covid-19” của tu sĩ Richard Hendrick

Tu sĩ Richard Hendrick sống và làm việc ở Ireland (Ái Nhĩ Lan). Ông đã đăng tải bài thơ “Lockdown” (“Phong tỏa”) của ông trên facebook vào ngày 13 tháng Ba năm 2020. Bài thơ đã được rất nhiều người tán thưởng. Bài thơ muốn truyền giao một thông điệp mạnh mẽ về niềm Hy Vọng trong cơn hỗn loạn vì bệnh dịch “corona” (Covid-19) truyền nhiễm khắp nơi và nhà cầm quyền đang ban hành những biện pháp nghiêm ngặt để ngăn chặn bệnh lan truyền (a strong message of hope during the coronavirus pandemic).
Bài thơ đã trấn an nhiều triệu người trên khắp thế giới đang bị ốm đau, chết chóc, bị chia cách và phong tỏa bởi lệnh “trú ẩn tại chỗ” để tránh lây lan bệnh dịch này. Bài thơ khuyên nhủ là tuy có “Sợ hãi” và “Cách ly” nhưng đừng đưa tới “Hận thù” và “Cô độc”. Kêu gọi mọi người Nguyện cầu và Thương yêu, mong có sự lưu tâm và tích cực giúp đỡ lẫn nhau.
Tác giả tâm sự: “Chim vẫn hót, bầu trời vẫn trong xanh, tiếng hát ca vẫn vang lên. Ngay cả trong những biến cố tang thương vẫn nẩy sinh điều Thiện, lòng Nhân và sự Từ bi Bác ái để thương yêu hết mọi người mọi vật. Mong bài thơ mang lại sự an ủi cho con người, làm iảm bới sự đau thương và tổn thất.”

LOCKDOWN

Yes there is fear.
Yes there is isolation.
Yes there is panic buying.
Yes there is sickness.
Yes there is even death.
But,
They say that in Wuhan after so many years of noise
You can hear the birds again.
They say that after just a few weeks of quiet
The sky is no longer thick with fumes
But blue and grey and clear.
They say that in the streets of Assisi
People are singing to each other
across the empty squares,
keeping their windows open
so that those who are alone
may hear the sounds of family around them.
They say that a hotel in the West of Ireland
Is offering free meals and delivery to the housebound.
Today a young woman I know
is busy spreading fliers with her number
through the neighbourhood
So that the elders may have someone to call on.
Today Churches, Synagogues, Mosques and Temples
are preparing to welcome
and shelter the homeless, the sick, the weary
All over the world people are slowing down and reflecting
All over the world people are looking at their neighbours in a new way
All over the world people are waking up to a new reality
To how big we really are.
To how little control we really have.
To what really matters.
To Love.
So we pray and we remember that
Yes there is fear.
But there does not have to be hate.
Yes there is isolation.
But there does not have to be loneliness.
Yes there is panic buying.
But there does not have to be meanness.
Yes there is sickness.
But there does not have to be disease of the soul
Yes there is even death.
But there can always be a rebirth of love.
Wake to the choices you make as to how to live now.
Today, breathe.
Listen, behind the factory noises of your panic
The birds are singing again
The sky is clearing,
Spring is coming,
And we are always encompassed by Love.
Open the windows of your soul
And though you may not be able
to touch across the empty square,
Sing.

Richard Hendrick

March 13th 2020

PHONG TỎA

Đúng là hãi sợ khắp nơi

Đúng là nơi chốn kia thời cách ly

Bán mua hoảng loạn kể chi

Ốm đau và chết chóc thì tràn lan.

Nhưng người ta lại nói rằng

Sau khi Vũ Hán nhiều năm ồn ào

Giờ đây bạn được vui sao

Lại nghe chim chóc hót vào không gian.

Người ta cũng lại nói rằng

Sau vài tuần lễ xóm làng lặng yên

Bàu trời xanh, xám, trong thêm

Không còn dày đặc khắp miền khói sương.

Người ta nói khắp phố phường

Assisi vắng nơi vườn công viên

Bà con cùng hát triền miên,

Mở toang cửa sổ qua bên láng giềng

Để ai cô độc kề bên

Nghe như thân thuộc hát thêm vui mừng.

Người ta hòa nỗi vui chung

Nói trong khách sạn nơi vùng phía Tây

Ái Nhĩ Lan, chính tại đây

Tặng ăn miễn phí, giao ngay tận nhà.

Hôm nay tôi biết một bà

Mang truyền đơn phát khắp ra xóm làng

Ghi số điện thoại rõ ràng

Người già cần giúp dễ dàng nhắn tin.

Nhà thờ, thánh thất, chùa chiền

Hôm nay chuẩn bị đón thêm đồng bào

Không nhà, kiệt sức, ốm đau

Có nơi tạm trú dạt dào tình thương.

Con người ở khắp muôn phương

Bình tâm suy tưởng và đang dần dà

Nhìn đồng loại mà ngộ ra

Nhận chân sự thật xưa đà thấy đâu

Rằng mình thật mạnh mẽ sao

Rằng mình bất lực cỡ nào bản thân

Thấy điều quan trọng vô ngần

Là Tình yêu với tha nhân dâng trào

Vậy chúng ta hãy nguyện cầu

Nhớ rằng tuy sợ, tránh mau thù hằn.

Tuy phân ly, phải cách ngăn

Tránh đừng cô độc, thân nhân xa lìa

Bán mua hỗn loạn nhiều khi

Tránh đừng bần tiện, chi li, đê hèn.

Dù cho đau ốm kề bên

Tránh gieo bệnh hoạn nhiễm lên tâm hồn

Dù cho kề cận tử vong

Tình yêu vẫn nở hoa lòng tái sinh.

Giờ mau thức tỉnh tâm mình

Chọn ra lối sống trong lành cần theo.

Hôm nay, hít thở cho đều

Bỏ ngoài tai náo động gieo tâm người.

Nghe kìa chim lại hót rồi

Bầu trời trong sáng, xuân tươi vườn nhà,

Tình yêu chất ngất quanh ta

Tâm hồn mở rộng thăng hoa cõi lòng.

Dù cho xa cách khác vùng

Dễ chi kề cận vui cùng bên nhau

Bạn ơi có khó gì đâu

Hãy vang tiếng hát cho sầu muộn tan.

 

LS Ngô Tằng Giao

(chuyển ngữ / March 25th 2020)

 

Bài thơ trong Viện Dưỡng Lão

Mak Filise – Tâm Minh Ngô Tằng Giao chuyển ngữ

Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm. Khi cụ qua đời cô y tá dọn dẹp căn phòng của cụ và bất ngờ khám phá ra một mảnh giấy nhàu nát với những dòng chữ viết nguệch ngoạc. Đó là một bài thơ của cụ và đó là tài sản duy nhất, là cái vốn liếng quý giá nhất cho tuổi già cô đơn của cụ. Trong bài thơ cụ ghi lại những kỷ niệm gia đình, những nỗi nhớ về quãng đời mình đã trải qua và nhắn nhủ với người ở lại. Bài thơ khiến bao người cảm động. Bài thơ có tiều đề là “Cranky Old Man” (It was a poem written by Filiser. The poem “Cranky Old Man” is the only thing that has survived the old man after he left this world).

Khi các cô y tá phổ biến bài thơ lên mạng xã hội thời tác phẩm này đã lan truyền khắp nước Úc và sau đó nhanh chóng trở thành một hiện tượng toàn cầu. Không phải vì nghệ thuật ngôn từ của thơ mà chính yếu là vì trái tim của cụ già cao niên đã ký gửi trong từng con chữ, từng vần điệu của bài thơ, gửi gắm cả một ‘kho báu’ tâm hồn vô giá. Một trái tim đầy lửa, vẫn muốn sống hết mình với cuộc đời. Bài thơ đã làm thức tỉnh trái tіm của hàng triệu người trên thế giới…

Bài thơ thoạt tiên là những lời nhắn nhủ của cụ Mak đến những cô y tá phục vụ trong viện dưỡng lão. Đừng chỉ nhìn cụ như một cụ già ngớ ngẩn và lẩm cẩm, đừng chỉ mãi tất bật chăm lo và quên rằng thứ họ cần hơn là một người bạn để cùng chia sẻ những điều tâm sự. Nếu hời hợt và thoáng qua ta sẽ chỉ thầy bề ngoài khắc khổ và già nua. Phải đến khi thẩm từng câu chữ ta mới thấy được kho báu tâm hồn vô giá nằm ẩn sâu bên trong cụ Mak.

Bài thơ cũng đánh động đến chữ “Hiếu”, đến sự quan tâm của con cái đối với cha mẹ già lão. Có lẽ vấn đề làm tròn trách nhiệm và bổn phận của người con không đơn giản chỉ là gửi song thân vào viện dưỡng lão mà thôi mà hãy cố gắng ở bên song thân và chăm sóc tận tình. Vì rất có thể một ngày nào đó chúng ta muốn nói lời yêu thương với cha mẹ mình thì than ôi đã quá muộn mất rồi…

CRANKY OLD MAN

What do you see nurses? What do you see?
What are you thinking… when you’re looking at me?
A cranky old man… not very wise,Uncertain of habit…  with faraway eyes?
Who dribbles his food… and makes no reply.
When you say in a loud voice… ‘I do wish you’d try!’
Who seems not to notice… the things that you do.
And forever is losing… A sock or shoe?
Who, resisting or not… lets you do as you will,
With bathing and feeding… The long day to fill?
Is that what you’re thinking? Is that what you see?
Then open your eyes, nurse… you’re not looking at me.
I’ll tell you who I am… As I sit here so still,
As I do at your bidding… as I eat at your will.
I’m a small child of Ten… with a father and mother,
Brothers and sisters… who love one another
A young boy of Sixteen… with wings on his feet
Dreaming that soon now… a lover he’ll meet.
A groom soon at Twenty… my heart gives a leap.
Remembering, the vows… that I promised to keep.
At Twenty-Five, now… I have young of my own.
Who need me to guide… And a secure happy home.
A man of Thirty… My young now grown fast,
Bound to each other… With ties that should last.
At Forty, my young sons… have grown and are gone,
But my woman is beside me… to see I don’t mourn.
At Fifty, once more,… Babies play ’round my knee,
Again, we know children… My loved one and me.
Dark days are upon me… My wife is now dead.
I look at the future… I shudder with dread.
For my young are all rearing… young of their own.
And I think of the years… And the love that I’ve known.
I’m now an old man… and nature is cruel.
It’s jest to make old age… look like a fool.
The body, it crumbles… grace and vigour, depart.
There is now a stone… where I once had a heart.
But inside this old carcass. A young man still dwells,
And now and again… my battered heart swells
I remember the joys… I remember the pain.
And I’m loving and living… life over again.
I think of the years, all too few… gone too fast.
And accept the stark fact… that nothing can last.
So open your eyes, people… open and see.
Not a cranky old man .
Look closer… see… ME!!

 

ÔNG GIÀ LẨM CẨM

Các cô y tá thấy chi?
Nhìn tôi cô có nghĩ gì hay không?
Ông già lẩm cẩm, lạ lùng,
Không còn minh mẫn, lừng khừng, lôi thôi
Mắt nhìn lơ đãng xa xôi?
Ăn thời vung vãi, miệng thời lặng câm.
Khi cô lớn tiếng khuyên răn
“Ông ơi hãy cố uống ăn đàng hoàng!”
Dường như ông lão chẳng màng
Chẳng lưu tâm tới cô đang làm gì.
Ông luôn để thất lạc đi
Vớ còn một chiếc, giày thì lẻ đôi?
Khi ăn, khi tắm chao ôi
Suốt ngày ông cự nự đời nào yên?
Phải chăng cô nghĩ như trên?
Qua hình ảnh đó cô nhìn thấy tôi?
Này, này cô y tá ơi!
Hãy giương to mắt nhìn tôi đây này
Rồi cô nhận biết tôi ngay
Khi tôi tĩnh lặng, nơi đây yên ngồi
Luôn làm theo ý cô thôi
Cả khi ăn uống theo lời cô khuyên.
*

Tôi Mười tuổi, mới lớn lên
Có cha có mẹ kề bên thắm tình
Anh chị em cùng vây quanh
Yêu thương trong mái gia đình bên nhau.
Khi tôi Mười Sáu tuổi đầu
Đôi chân bay nhảy, trước sau mơ màng
Mơ mình sớm gặp được nàng
Người yêu lý tưởng dịu dàng xinh tươi.
Làm chú rể tuổi Hai Mươi
Nhịp tim thổn thức tứ thời khôn nguôi
Nhớ lời chung thủy thề bồi
Lòng mình tự hứa chung đời bền lâu.
Giờ Hai Mươi Lăm tuổi đầu
Tôi sinh con, phải dạy sao nên người
Dựng xây mái ấm vui tươi
Gia đình hạnh phúc, sống đời bình yên.
Tôi Ba Mươi tuổi già thêm
Thời con tôi đã trở nên trưởng thành
Sợi dây ràng buộc gia đình
Mãi luôn vững chắc kết tình dài lâu.
Khi tôi Bốn Chục tuổi đầu
Các con đều lớn, theo nhau đi rồi
Chỉ còn vợ quý cạnh thôi
Dù sao cũng chẳng khiến tôi muộn sầu.
Rồi Năm Mươi tuổi tới mau
Quanh chân tôi trẻ cùng nhau vui vầy
Này con, này cháu một bầy
Tôi cùng thân quyến nơi đây kết đoàn.
*
Thế rồi tới những ngày buồn
Vợ tôi nay đã cõi trần lìa xa.
Nhìn tương lai thấy nhạt nhòa
Lòng tôi rung động thật là hoảng kinh
Vì con tôi khi trưởng thành
Phải lo nuôi nấng gia đình riêng thôi
Mặc tôi lẻ bóng đơn côi
Nhớ năm tháng cũ, nhớ người thương yêu.
Giờ tôi già lão đi nhiều
Hoá công tàn bạo, tiêu điều ra tay
Bầy trò biến đổi già này
Thành như một kẻ đêm ngày khùng điên.
Tấm thân tàn tạ mãi thêm
Còn đâu sinh lực, nét duyên hết rồi
Trái tim nồng ấm một thời
Giờ đây chai đá nhìn đời buồn thay.
Nhưng trong thân xác già này
Một trai trẻ vẫn nương đây ẩn tàng
Cõi lòng nay lại dâng tràn
Con tim trỗi dậy nhịp nhàng xiết bao.
Nhớ niềm vui một thuở nào
Nhớ luôn những nỗi khổ đau đủ điều
Và tôi đang sống, đang yêu
Cuộc đời như chợt mỹ miều hồi sinh
Nghĩ về năm tháng đời mình
Thấy sao quá ít lại đành trôi mau
Nhận chân thực tế từ lâu
Vô thường sự vật có đâu mãi còn.
Mọi người hãy mở mắt luôn
Để nhìn cho thấu, để còn thấy ra.
Tôi đâu lẩm cẩm tuổi già
Tới gần… nhìn kỹ để mà thấy… TÔI!

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(chuyển dịch)